Vạn Vân Phong cẩn thận đi trở về lại nhà, nơi hoang tàn đổ nát ấy chìm trong màn đêm tĩnh lặng . Không như những làng xóm khác buổi tối vẫn còn có ánh đèn, cái làng hoang tàn này thậm chí không một ánh nến . Những đứa trẻ đã trốn vào trong nhà hết , ẩn mình trong bóng đêm . Cũng như thú rừng, ban đêm với những đứa trẻ này chính là khoảng thời gian phải lẩn trốn. Nhìn ngôi làng trong bóng tối , chẳng thấy một thứ gì đó gọi là sức sống của con người . Vạn Vân Phong cõng Hằng nhi đi đến trước cửa, nhìn thấy mọi thứ im lìm như vậy thì gọi lớn.
- " các em ơi , ta đã về đây..."
Không có một tiếng động, không một tiếng trả lời , mọi thứ vẫn cứ im lìm như nó vẫn thế. Hằng nhi ở sau lưng hắn cười tủm tỉm .
- "Do cuộc sống có nhiều khó khăn, nên ban đêm muội dặn tụi nhỏ là trốn hết trong nhà, đừng có xuất hiện kẻo gặp nguy hiểm . Tụi nhỏ chỉ là những đứa trẻ, dù là gặp con người hay gặp thú dữ đều không thể đương đầu được, cho nên đã trốn hết cả rồi , huynh gọi họ không ra đâu"
Vân Phong nghe vậy thì hiểu chuyện, nở một nụ cười dịu dàng mà nói.
- " vậy thì muội gọi bọn trẻ ra đi , ta có chuyện muốn nói"
Hằng nhi mỉm cười, quên luôn chuyện mình vẫn đang ngồi trên lưng người ấy. Nàng tự hỏi"chuyện muốn nói" ở đây là chuyện gì? Và có lẽ nàng cũng hiểu .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-dao-su/3333911/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.