Chương trước
Chương sau
Ở trên một con đường hoang vắng vùng biên ải, con đường mòn đi qua hai quốc gia Tây Bắp và Đông Ngô, tại nơi này đang diễn ra một chuyện hết sức thú vị . Một đám người truy sát hai cha con nhà nọ, rồi xuất hiện hai người ứng cứu, và cuối cùng một nam nhân tóc trắng xuất hiện . Bọn chúng bây giờ tạm thời nghỉ giải lao mà bốc phét với nhau. Nam nhân tóc trắng ấy miệng cười , lườm mắt về phía Cổ Bố mà nói .

- "hẳn ngươi biết được cái tên Vũ Thiên Phi , người ở làng Tây từng lên trấn Hắc Xà, giả nam để hành nghề đại phu chứ?"

Cổ Bố nghe vậy thì giật mình, quả nhiên là liên quan đến Thiên Phi . Từ cái đám người phụ nữ biểu tình đập phá khủng bố nhà hắn cũng vì Thiên Phi mà đến . Suy nghĩ điều gì đó, hắn thoáng chốc trợn mắt hỏi.

- " thì ra là ngươi , kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện là ngươi? Chính ngươi là người đi tung những tin đồn ấy, khiến đám phụ nữ tới nhà ta khủng bố . Cũng chính ngươi ép ta phải bỏ nhà chạy trốn ra đây, để ngươi ám sát sao?"

Đôi mắt Cổ Bố trừng lên tức giận, trong phút chốc không giữ được mồm miệng mà nói ra những điều này. Hai tên bao đồng kia nghe vậy thì ngạc nhiên, quay sang nhìn Cổ Bố mà nói.

- " vậy ra ngươi thực sự có ân oán gì với hắn à? Vậy là hắn tới đây để trả thù các ngươi, còn các ngươi đang chạy trốn chứ không phải đang trên đường về quê sao?"

Cổ Bố giật mình, biết mình đã lỡ miệng liền quay sang hai tên bao đồng kia mà chống chế.

- " hai vị anh hùng, xin hãy nghe rõ tường tận mọi chuyện . Ta là người hành nghề y, mở y quán ở trấn Hắc Xà, trước đây với cái y quán Thiên Phi kia cũng có chút quen biết . Vốn dĩ đại phu Thiên Phi giả nam để hành nghề y , vô tình bị bại lộ nên theo luật pháp Tây Bắp phải xử tử hình . May mắn làm sao được tha mạng mà trở về dưới làng, giữ được mạng sống. Nghe nói cô ta đã lấy chồng và sinh con rồi, liên quan gì tới ta? Bọn họ tự nhiên vu xấu, bịa chuyện vu cho ta đủ thứ tội. Chúng nói ta thế này thế nọ, chứ ta với vị cô nương ấy làm gì có chút thù oán gì? Xin hai vị anh hùng đừng nghe kẻ xấu nói bậy bạ mà vu oan cho người tốt"

Lời thanh minh của Cổ Bố trong phút chốc đã rửa hết mọi tội trạng , và làm cho hắn trở thành một người không hề liên quan gì. Vạn Vân Phong nghe vậy thì bật cười, ánh mắt khinh thường nhìn thẳng về phía Cổ cha Cổ con mà nói.

- "vu oan cho người tốt ư ? Hai cha con họ Cổ các ngươi cũng gọi là người tốt à? Cha con các ngươi bày mưu tính kế để cho gia đình họ Huyền đuổi Thiên Phi ra khỏi nhà, khiến cho mẹ con họ lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, tội này tính sao với các ngươi?"

Vạn Vân Phong vạch tội như vậy nghe hết sức mơ hồ. Anh em họ Bao Đồng không hiểu mọi chuyện, nghe Vân Phong nói vậy thì lơ mơ , mà Cổ Bố nghe vậy thì vội vàng chống chế.

- " ngươi nói thật sự vô lý , hết sức vô lý . Vị cô nương ấy giả nam hành nghề y là vi phạm pháp luật của Tây Bắp, bị đuổi ra khỏi trấn các người cũng đổ lỗi cho ta . Bây giờ cô nương ấy cưới chồng, gia đình không yên ấm bị nhà chồng đuổi ra khỏi nhà các ngươi cũng đổ hết lỗi cho ta . Vậy còn cái gì các ngươi không đổ lỗi được nữa ? Ta thật sự không hiểu tại sao"



Anh em bao đồng kia nghe Cổ Bố thanh minh như vậy thì cảm thấy có lý, liền chĩa kiếm về phía nam nhân cùng đám sát thủ mà bảo.

- "các ngươi đừng có quá đáng , chuyện hại người đấy nghe quá mơ hồ. Các ngươi có thể đổ tội cho một ông già và một cô nương nhỏ bé những chuyện không hề liên quan đến họ, thật sự xấu hổ"

Vạn Vân Phong thấy vậy thì cười mỉm. Hắn vẫn biết Cổ Bố rất giỏi mưu kế, nhưng không sao cả, mọi chuyện chẳng có gì thay đổi. Hắn lúc này lại nói tiếp.

- " lúc ấy mẹ con nàng bị đuổi ra khỏi nhà không biết đi về đâu . Trong lúc lang bạt đã không may gặp cướp, tính mạng nguy hiểm. May mắn làm sao khi ta vô tình đi ngang qua, kịp thời cứu hai mẹ con họ và đưa họ về nhà . Bây giờ nàng đã trở thành vợ ta rồi , thế nên mối thù của vợ ta phải trả thay, đó là điều đương nhiên . Ngươi nói có phải không?"

Vậy ra hắn tới đây là để trả thù thay cho vợ, đúng là không liên quan gì tới họ Nhơn thật . Cổ Bố nghe vậy thì cảm thấy có một con đường sống, liền vội vã bước lên nói.

- " vị công tử kia , xin đừng quá cố chấp . Thì cứ giả sử như ta đã làm những chuyện mà công tử nói, vậy nếu ta không làm những chuyện đó thì công tử cũng đâu gặp được phu nhân đâu , phải không? Như vậy hai người cũng không có duyên phận đến với nhau, điều này không phải là đã mất đi một mối lương duyên sao? Giả nếu đúng như lời Công tử nói, thì ta không những không có thù oán với công tử mà còn có công với công tử nữa, công tử nói có phải không?"

Hai anh em bao đồng kia nghe vậy thì ồ lên ngạc nhiên, xem ra những lời nói này cũng rất là có lý . Vạn Vân Phong mỉm cười nhìn về phía cha con họ Cổ , hắn không việc gì phải tranh cãi với chúng cả, mà còn gật đầu .

- " không sai, đúng là như vậy . Ngươi không những không có thù oán với ta mà còn có công giúp ta gặp được hiền thê . Vì vậy, để trả ơn cho ngươi, ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây."

Cổ bố hự lên một tiếng, mắt trợn tròn tức giận . Đây là loại trả ơn kiểu gì? Cho chết toàn thây cũng được gọi là trả ơn sao? Cái tên này thật sự quá ngang ngược rồi . Cổ Uyên đứng bên cạnh cũng cảm thấy tức giận lắm. Ả nãy giờ vẫn im lặng, bây giờ mới bắt đầu bước lên , cảm thấy có thể dùng nhan sắc quyến rũ người khác . Ả ta ra vẻ yểu điệu thục nữ, nhìn về nam nhân tóc trắng mà dịu dàng nói.

- " vị công tử này thật là quá đáng, tại sao lại có thể nói những lời kỳ cục như vậy? Chuyện công tử và phu nhân đến với nhau là một điều đáng chúc mừng, tại sao lại muốn tắm máu người khác . Cha con ta chỉ là hai cha con hành nghề đại phu, cha ta thì đã già mà ta chẳng qua chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, công tử cũng muốn giết chúng ta sao?"

Nói xong thì vẻ mặt ra vẻ e thẹn dịu hiền, mục đích quyến rũ nam nhân . Vạn Vân Phong thấy thế thì bật cười, chỉ mặt Cổ Uyên mà bảo.



- " ngươi nói ngươi là cô gái yếu đuối trói gà không chặt, nhưng ta biết rõ ngươi là đàn ông chứ gì , phải không?"

Lời nói vừa dứt , Cổ Uyên hự lên một tiếng, mà anh em bao đồng cũng quay phắt lại nhìn . Đàn ông ư? Cô gái nhỏ bé xinh đẹp này mà lại là một người đàn ông ư? Điều này vô lý quá rồi. Bọn họ dò xét từ trên xuống dưới, không thấy chỗ nào giống đàn ông cả. Cảm thấy tên nam nhân kia ăn nói hàm hồ , bọn chúng quay phắt lại chỉa kiếm vào mặt nam nhân tóc trắng mà mắng.

- "cái tên điên này , những chuyện bậy bạ hàm hồ này ngươi nói nãy giờ cũng đủ nhiều rồi. Toàn là bịa chuyện đặt điều vô lý, tưởng chúng ta là kẻ ngu ư?"

Quả thật mà nói , nãy giờ những lời của Vạn Vân Phong nói ra đều nghe rất mơ hồ , mà lời của Cổ Bố lại nghe vô cùng hợp lý. Nếu mà một người không biết nội tình đương nhiên sẽ tin lời Cổ Bố mà nghi ngờ lời của Vân Phong . Trong cuộc sống này cũng vậy, có những sự thật mà trông nó rất giả dối , và cũng có những điều hoàn toàn giả dối mà nó trông thật hơn bất cứ sự thật nào . Hoàn cảnh bây giờ là một ví dụ điển hình nhất. Một tên nam nhân tóc trắng dẫn theo một đám sát thủ vây đánh một lão già cùng một cô gái mới tuổi đôi mươi , chúng lại còn vu cáo cho họ đủ thứ tội, còn bịa đặt một cô gái nhỏ nhắn là đàn ông, thật sự quá tầm bậy. Anh em bao đồng nhìn kỹ đối tượng, cảm thấy hắn không tỏa ra chút chân khí nào thì nhất mép cười đểu. Chúng chỉ kiếm về phía tên nam nhân mà nói.

- " ngươi vô liêm sỉ, dẫn theo bọn sát thủ kia tới đây truy sát người ta, chuyện này thật không thể tha thứ được. Không những vậy, ngươi lại còn ăn nói hàm hồ, xem anh em chúng ta không vào mắt. Ngươi nghĩ rằng bọn sát thủ ngươi dẫn theo có thể thắng được chúng ta sao? Ngươi nghĩ rằng bọn sát thủ ấy có thể bảo vệ được ngươi an toàn rời khỏi đây à? Bọn ta sẽ tóm cổ tất cả các ngươi và dâng lên quan để cho quan phủ xử lý."

Tình huống đã thay đổi . Lúc nãy anh em bao đồng nghĩ rằng đây là một nhóm giết người cướp của, cho nên dự tính của bọn họ là giết sạch lũ cướp này . Nhưng hiện giờ đã nhận ra vấn đề rằng đây là chuyện tư thù cá nhân, cho nên anh em họ dự định sẽ bắt sống tất cả và dâng lên quan phủ để cho luật pháp xử tội . Thế nhưng điều này có thực hiện được hay không? Tên nam nhân tóc trắng kia nghe vậy thì cười lớn mà nói.

- " hai tên ngu dốt các ngươi nghĩ rằng ta dẫn bọn chúng theo là để bảo vệ ta ư? Không phải, không hề nhé. Ta dẫn chúng theo không phải là để bảo vệ ta, mà ta dẫn chúng theo là để hầu hạ ta . Ta mới là kẻ mạnh nhất ở đây, và là kẻ giết tất cả các ngươi"

Lời nói quá sức ngạo mạn này khiến cho bất cứ ai nghe thấy cũng đều nổi giận. Hai anh em bao đồng kia hự lên một tiếng tức giận , ánh mắt trợn lên phẫn nộ . Cái tên này nhìn vào thì không có chút đấu khí nào cũng đòi xưng là kẻ mạnh nhất , cũng đòi giết bọn chúng ư ? Bọn chúng đường đường là cao thủ võ thượng chứ có phải rơm rác gì đâu? Tên Bao trợn mắt chỉa kiếm tới mà mắng.

- "cái tên ngu này, xem ra ngươi ăn nói hàm hồ nãy giờ không phải là không có lý do. Ta thấy ngươi bị thiểu năng quá rồi, không có khả năng nói chuyện bình thường được nữa "

Tên Đồng nghe vậy thì gật đầu ,cũng bước lên chỉ kiếm mà mắng theo.

- "một kẻ không có chút đấu khí nào như ngươi cũng đòi xưng là kẻ mạnh nhất? Cũng đòi giết chúng ta sao? Chuyện này thật sự khiến chúng ta cảm thấy buồn cười , tên thiểu năng ạ. Ngay bây giờ chúng ta sẽ cho ngươi sáng mắt ra, để ngươi hiểu ngươi ngu dốt đến chừng nào"

Vừa dứt lời , hai anh em bao đồng đã tiến vào tư thế chuẩn bị, sẵn sàng để tấn công đối thủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.