Chương trước
Chương sau
Trưởng binh Hửu Hoàng nắm chặt chuôi kiếm của mình, chỉ chờ lệnh chủ nhân là vung kiếm tiễn hai kẻ cầm thú kia xuống âm giới. Thái và Trang đang run rẩy sợ hãi, sinh mệnh của chúng tùy thuộc ý niệm của Khúc chủ. Trong lúc căng thẳng này, tiếng Xuân nhi lại rên lên trong mê man vô thức.

- " c.h.a.. ơi... Đừng bỏ con..."

Trong giây phút sinh tử, em vẫn mong chờ hơi ấm của tình yêu thương máu mủ ruột rà, Tiếng rên ấy khiến Khúc chủ chùn tay. Đại phu lúc này quay sang nói với Khúc chủ, vẻ mặt lo lắng.

- " bẩm lão gia, đứa bé này bị đa chấn thương khắp cơ thể. Tại hạ bây giờ tạm thời giữ được tính mạng, nhưng phải gấp rút đưa trở về thành chữa trị. Ở trong thành dụng cụ đầy đủ mới có thể cứu mạng đứa trẻ này "

Khúc Thừa Dụ nhìn con mình đang khóc nức nở chưa nín, lại nhìn Xuân nhi bầm dập thoi thóp. Ông quay sang trừng mắt nhìn đôi vợ chồng kia, toan lấy mạng chúng nhưng nghĩ lại thì Xuân nhi vẫn nên có một người cha. Khúc Thừa Dụ " Hừ " một tiếng, phất tay giận dữ.

- " trở về thành, lập tức đưa đứa trẻ về thành cứu chữa. ĐI NGAY "

Nói xong lập tức tiến ra ngoài. Trưởng binh Hửu Hoàng chuẩn bị chém, lại không thấy chủ nhân ta lệnh, cũng tức giận " hừ " một tiếng, tra kiếm vào vỏ mà bỏ ra ngoài. Đôi vợ chồng kia thoát chết mừng rỡ vô cùng, tiếng rên trong vô thức của Xuân nhi đã lưu lại sinh mệnh của bọn chúng trên thế giới này. Trong buổi chiều hôm đó, một cỗ xe ngựa được đem tới đưa người vào thành cấp cứu. Xuân nhi được đưa vội đi, cùng đại phu bên cạnh canh chừng. Ngôi làng thoáng chốc lại trở về yên tĩnh.

...............

Xuân nhi cảm thấy người đau nhức khắp nơi, dường như cơ thể đã nát vụn vậy. Em mơ hồ nghe tiếng động xung quanh, cảm giác những tiếng nói này xa lạ quá, những giọng nói chưa từng nghe qua. Trong mơ màng em tự hỏi " mình đang ở đâu thế này? Có chuyện gì đã xảy ra? Mình nhớ rồi, mình đi chăn trâu và gặp một người...sau đó rồi sao nữa... mình không nhớ gì hết..." Trong mơ màng, em cố gắng mở mắt ra, cảnh vật xung quanh mờ nhạt. Chợt có tiếng phụ nữ la lên.

- " đại phu, cô bé tỉnh rồi. Mau đi gọi đại phu"

Ngay sau tiếng nói ấy là bước chân chạy đi. Xuân nhi ráng mở mắt nhìn sang, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, và bên cạnh là một người phụ nữ dịu dàng. Người phụ nữ ấy nhìn em mà mỉm cười.

- " cháu bé tỉnh rồi à, chúng ta lo cho cháu lắm đấy"

Xuân nhi còn mơ hồ, tưởng chừng đang con trong mộng cảnh. Mọi thứ xa lạ, và cả con người cũng xa lạ. Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân chạy nhanh, cảm giác như có một đứa trẻ đang chạy. Khúc Thừa Dỗ phóng vào trong phòng, thấy Xuân nhi mở mắt nhìn mình thì vui mừng ứa nước mắt mà kêu lên.

- " Xuân nhi, muội tỉnh rồi, muội thật sự tỉnh rồi..."

Khúc Thừa Dỗ chạy lại bên giường, đứng bên cạnh Xuân nhi cười sung sướng, trong khi hai hàng nước mắt hạnh phúc chảy ra. Xuân nhi nhìn cậu bé mười tuổi này, em nhận ra đây là khuôn mặt quen thuộc duy nhất đang bên cạnh mình. Em cố mở miệng trong khó nhọc.

- " ca..ca... là huynh...sao ?"



Khúc Thừa Dỗ gật đầu liên tục, tay nắm lấy bàn tay của Xuân nhi một cách nhẹ nhàng, khẽ suỵt suỵt nước mắt.

- " đúng rồi, là huynh đây, muội nhận ra huynh là tốt rồi"

Xuân nhi nhận ra mình ở một nơi xa lạ thì tự nhiên cảm thấy lo lắng, cho nên khi gặp người quen Khúc Thừa Dỗ thì có chút yên tâm hơn . Em nhìn lại khung cảnh xung quanh một lượt rồi hỏi.

- " ca ca... chúng ta đang ở đâu đây?"

Khúc Thừa Dỗ nhìn Xuân nhi với đôi mắt đầy yêu thương.

- " muội đừng lo, đây là nhà huynh"

" Nhà của huynh sao?" Xuân nhi khẽ thốt lên. Em nhìn thấy cảnh vật xung quanh thì rõ ràng đây là một căn phòng sang trọng, bất giác thốt lên.

- " òa...huynh đúng là con nhà giàu có"

Khúc Thừa Dỗ chỉ khẽ mỉm cười. Lúc này bên ngoài thì đại phu cũng vừa bước vào. Nhìn thấy Xuân nhi đã tỉnh lại, đại phu khuôn mặt vui mừng mà lập tức tới bắt mạch cho em. Các thao tác xem bệnh thể hiện sự vui mừng trên khuôn mặt, đại phu mỉm cười gật đầu.

- " Cơ thể đã không còn gì nguy hiểm nữa. Từ bây giờ uống thuốc đúng thang, ăn uống đầy đủ thì sẽ nhanh chóng bình phục thôi"

Mọi người xung quanh nghe vậy thì mừng rỡ. Nhưng mà Xuân nhi lúc này lại không nghĩ đến việc nghỉ ngơi, em khẽ rên lên.

- " a... không được. Huynh ơi, muội phải về quét nhà rửa chén chăn trâu. Nếu không làm việc thì dì ghẻ sẽ lại đánh muội nữa, muội sợ đau lắm"

Lời nói ấy của em khiến trái tim của những người xung quanh nghẹn lại, mọi người nghĩ về thân phận của em mà không cầm được nước mắt. Hầu nữ Khúc gia nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh, lúc này đưa tay khẽ gạt nước mắt mà nói.

- " cháu gái đừng lo, lão gia đã nói với cha cháu là để cháu ở đây chơi một tháng rồi. Cháu sẽ không phải làm việc hay bị đánh nữa đâu "

Xuân nhi nghe thấy mình không phải làm việc và không bị đánh trong một thời gian thì vui mừng lắm, ánh mắt long lanh của trẻ thơ ánh lên niềm hạnh phúc của em.



- " cô cô, cô nói thật chứ?"

Hầu nữ nhìn em khẽ gật đầu, tay lại đưa lên gạt nước mắt. Đại phu khám xong đi ra ngoài bàn chuyện gì đó với Khúc chủ, sau đó cả hai cùng nhau đi mất. Rất nhanh sau đó có một người bưng một tô cháo gà vào bên trong, mùi cháo gà bốc lên thơm phức. Xuân nhi lúc này mới để ý là mình rất đói, lại nhìn thịt gà xé nhỏ trong cháo mà nước miếng ứa ra. Hầu nữ đưa tô cháo đến bên cạnh mà nói.

- " cháu bé, ăn chút cháo đi"

Xuân nhi nhìn chén cháo mà thoáng chốc không dám tin chén cháo đầy thịt gà này là cho mình. Bao nhiêu năm qua dì ghẻ chỉ cho em ăn cơm với nước mắm, bây giờ nhìn thấy chén cháo mà thịt nhiều hơn cháo này làm em ngỡ ngàng.

- " cô cô, cháu thực sự... được ăn chén cháo này sao?"

Hầu nữ mỉm cười, múc một thìa cháo thổi nhẹ cho bớt nóng, ân cần đưa đến trước miệng em mà dỗ.

- " được rồi, mở mồm ra nào "

Xuân nhi nhìn thìa cháo, cảm thấy ký ức rất xa xôi hiện về. Từ rất lâu rồi em không được đút ăn thế này nữa, có lẽ là từ khi mẹ em mất. Xuân nhi lúc này lại nhìn sang Khúc Thừa Dỗ, ngập ngừng hỏi.

- " muội ăn rồi...huynh lấy gì ăn?"

Câu hỏi ngây thơ này khiến hầu nữ bật cười, mà Khúc Thừa Dỗ lúc này lại lắc đầu.

- " muội đừng có lo, trong bếp còn nhiều lắm. Đây là nhà huynh, muốn ăn bao nhiêu mà không được?"

Xuân nhi ngây thơ không hiểu, cứ nghĩ Khúc Thừa Dỗ giống mình, ăn hết là sẽ nhịn. Hầu nữ lúc này đưa chén cháo cho thiếu chủ mà mỉm cười.

- " công tử cầm lấy, để ta xuống bếp bê cả nồi cháo lên cho"

Xuân nhi ngơ ngác nhìn theo. " Bưng cả nồi cháo luôn sao?" . Khúc Thừa Dỗ lúc này múc một thìa cháo đưa tới rồi nói.

- " vậy thì chúng ta cùng ăn nha"

Nghe tới cùng ăn, Xuân nhi cười tươi như thiên thần, em khẽ gật đầu. Xuân nhi ngậm một thìa cháo, hương vị thịt gà trong miệng cứ như tan ra ngấm vào đầu lưỡi, vừa thơm vừa bùi khiến em sung sướng. Thế là trong lúc hầu nữ bưng nồi cháo lên, Khúc Thừa Dỗ ăn một thìa, đút Xuân nhi một thìa, tiếng cười khúc khích của hai đứa trẻ lại một lần nữa vang lên trong hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.