Chương trước
Chương sau
Yến tiệc đón khách của Đường phủ vẫn chưa kết thúc, bên ngoài vẫn rất ồn ào náo nhiệt, chẳng ai biết bên trong khuê phòng của Đường phu nhân đang có chuyện động trời. Vị khách tôn quý đường đường là tam phẩm đại thần của Đông Ngô lại chui vào phòng của bà chủ nhà để cưỡng hiếp nàng. Thu nhi đang ngồi một góc giường, nàng quấn chăn che đi cơ thể loã lồ của mình mà khóc. Trên sàn nhà, những mảnh quần áo của nàng bị tên cầm thú Tam Thiếu ấy xé vụn vứt tả tơi khắp nơi. Khi hắn lao đến giở trò đồi bại, nàng đã gào lên hết sức lực của mình để kêu cứu. Tiếng kêu gào thảm thiết chỉ càng làm cho tên cầm thú thêm hứng tình, và không một ai bên ngoài nghe thấy tiếng kêu cứu ấy. Tiếng ồn ào yến tiệc dường như xóa nhòa tất cả, khiến cho tiếng hét của nàng chẳng thể đến được ai. Không một ai đến cứu nàng, và một thiếu nữ như nàng không thể thoát được một tên cầm thú to khỏe ấy.

Thu nhi ngồi nép mình một góc, tấm chăn dường như chưa đủ để che phủ cơ thể thiếu nữ đang bàng hoàng sau khi trải qua một chuyện kinh khủng thế này. Tên Tam Thiếu vẻ mặt thỏa mãn lắm , hắn trần truồng ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một ly rượu rồi uống cạn, cười thích thú.

- " mỹ nhân rõ ràng là một trinh nữ, vậy mà dám lừa ta là Đường Lược phu nhân ư? Thật sự cũng lắm trò"

Hắn đưa lưỡi liếm môi, vị rượu hòa vào nước mắt của thiếu nữ. Tên khốn kiếp này dường như rất thích mùi vị nước mắt của thiếu nữ bị phá trinh, trong lúc hiếp dâm hắn đã húp lấy húp để dòng nước mắt đau khổ ấy mà sung sướng, xem ra những tên này rất thích sưu tầm trinh trắng của người khác. Cái cơ thể thú vật ấy bắt đầu mặc đồ vào, và khi quần áo tươm tất thì hắn lại là tam phẩm đại thần cao quý như hắn vẫn thế. Hắn bước ra mở cửa và đi mất, để lại hậu quả thảm khốc sau lưng.

Thu nhi vẫn còn run rẩy, đau khổ và nhục nhã tựa như bị ném xuống bùn đen. Thời phong kiến còn tăm tối, mọi gông cùm xiềng xích đều đổ lên đầu người phụ nữ. Chuyện bị cưỡng hiếp chưa bao giờ là tội lỗi của người phụ nữ, thế nhưng thời phong kiến người ta không nghĩ được như thế. Việc một người phụ nữ bị cưỡng hiếp bị xem là nỗi nhục, sự ô uế không chỉ của cá nhân mà còn là của cả gia tộc. Ở Giao Chỉ thì như vậy, chứ ở phương bắc hà khắc, nhiều người phụ nữ còn bị bỏ vào rọ heo thả trôi sông cho chết đuối để trừng phạt chuyện thất tiết mà không cần biết lý do. Tăm tối là vậy, đau khổ là vậy, Thu nhi thoáng bật cười. Nàng cười trong tận cùng đau khổ, trong chua xót cuộc đời. Người phụ nữ bị ô nhục sẽ bị trả về cha mẹ ruột, trở thành thứ gì đó kinh tởm người người khinh bỉ, liệu cha mẹ nàng có chịu được nỗi nhục nhã này? Có một cách để người phụ nữ trong trường hợp này lấy lại danh dự, đó là tự sát. Giống như các võ sĩ đạo ở đất nước mặt trời mọc xa xôi, họ có thể cứu vớt danh dự bị hoen ố của mình bằng cách mổ bụng tự sát, thì phụ nữ á đông cũng có thể tự sát để lấy lại danh dự và tránh bị người đời phỉ nhổ. Thu nhi chầm chậm xuống giường, lững thững đi tìm quần áo để mặc. Dù gì nàng cũng không muốn chết trong tình cảnh loã lồ này. Nàng mặc cho mình bộ đồ thật đẹp, khẽ đánh phấn cho xinh tươi, tô nhẹ đôi môi thêm đỏ, điều mà nàng đã làm để đón chồng nhưng không được như ý. Thu nhi khẽ cười nhạt, trong tiếng cười chất chứa cay đắng. Nàng lấy một dải lụa trắng, vắt qua sàn nhà làm thòng lọng, định quyên sinh kết thúc cuộc đời này.

Khi hai tay nâng dải lụa đứng lên ghế, chưa kịp làm gì thì bỗng có tiếng gọi thất thanh vang lên.

- " phu nhân, nàng làm gì vậy?"

Thu nhi ngó ra, nhìn thấy Đường Lược đang đứng ở cửa nhìn vào với khuôn mặt vô cùng hoảng hốt. Ông ta lập tức chạy vào đưa tay nắm lấy tay Thu nhi kéo xuống đất, giật mạnh dải lụa trắng vứt đi, vẻ mặt hoang mang.

- " phu nhân, có chuyện gì đã xảy ra mà khiến nàng phải nghỉ quẩn như vậy? Mau nói ta nghe"

Nhìn thấy dải lụa trắng trong hoàn cảnh như vậy thì ai cũng hiểu người phụ nữ ấy định làm gì. Thu nhi lúc này đôi mắt ứa lệ, nức nở không thành tiếng.

- " là... là... tên Tam Thiếu. Vừa... nãy... hắn đã đến đây...hu hu hu..."

Thu nhi nức nở khóc trong uất ức. Đường Lược trợn tròn mắt, ông ta nhìn xung quanh thấy những mảnh vải bị xé rách là từ bộ đồ của vợ mình, nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Ông ta gầm lên phẫn nộ.

- " KHỐN NẠN, THẬT SỰ LÀ KHỐN NẠN..."



Tiếng gầm đầy giận dữ của một người đàn ông khi biết vợ mình bị người khác cưỡng hiếp, một tiếng gầm chất chứa chua cay. Thu nhi dàn dụa nước mắt, nàng khẽ quỳ xuống trước mặt hắn mà nức nở trong dòng nước mắt cầu xin.

- " phu quân, thiếp đã không giữ được tấm thân trong trắng cho chàng, là thiếp có tội với chàng. Xin phu quân cho thiếp được chết để rửa đi nỗi nhục mà chàng phải chịu, cũng là nỗi nhục mà đứa con gái này gây ra cho Trần gia. Đời này kiếp này được làm vợ chàng là may mắn của thiếp, chỉ là thiếp không có số nhận được ân sủng của chàng, chỉ xin chàng tha thứ cho tội lỗi của thiếp "

Nói xong thì vái lạy một cái, không dám ngẩng đầu dậy. Đường Lược lúc này lại vội quỳ xuống sát bên Thu nhi, hai tay nâng tay nàng dậy mà nói.

- " nàng không có lỗi, nàng không có lỗi gì hết. Tất cả là lỗi của ta. Là ta đưa tên khốn kiếp ấy vào nhà, là ta không bảo vệ được nàng. Ta mới chính là người có tội, ta mới chính là người phải cầu xin nàng tha thứ "

Nói xong thì ôm thu nhi vào lòng, áp đầu nàng vào ngực mình mà bật khóc nức nở. Thu nhi đang đau khổ cũng không thể không ngạc nhiên. Nếu thời văn minh hiện đại thì hành động của Đường Lược là điều đúng đắn nên làm, nhưng ở thời phong kiến lại khác. Ở thời kỳ mà tất cả tội lỗi đều bị đổ hết lên đầu người phụ nữ, "ngươi phải như thế nào thì hắn mới cưỡng dâm ngươi chứ" là câu nói thường nghe, thì cách Đường Lược hành xử lại trở nên cao thượng một cách vô lý. Thu nhi cũng đâu có muốn chết, nàng ngơ ngác ngập ngừng hỏi.

- " phu quân, chàng... tha thứ cho thiếp thật sao?"

Đáp lại câu hỏi ấy, Đường Lược khẽ lắc đầu. Hắn khóc hu hu, nước mắt hắn chảy xuống cằm rồi rớt lên trán vợ mình. Hắn nói trong nức nở.

- " không, hiền thê của ta. Ta không thể tha thứ cho nàng vì nàng không hề có tội. Kẻ có tội ở đây là ta, vì ta đã không thể bảo vệ được người vợ yêu của mình. Xin nàng, ta cầu xin nàng hãy tha thứ cho ta"

Thu nhi lại khóc, nhưng giọt nước mắt này lại là nước mắt hạnh phúc. Nàng gục đầu vào ngực chồng mình tìm kiếm hơi ấm tình yêu, cảm nhận sự bao dung rộng lượng của người chồng vĩ đại. Nàng cảm thấy hạnh phúc, tựa con chim non đang yên ổn trong tổ ấm của mình giữa vách đá cheo leo đang ngó đầu nhìn ra bên ngoài giông bão. Tựa như bão tố gào thét bên ngoài cuốn phăng tất cả nhưng lại không thể chạm được đến tổ chim bé nhỏ giữa hốc đá cheo leo. Trong khoảng khắc này nàng lại cảm thấy hạnh phúc giữa giông tố cuộc đời, nàng khẽ siết chặt vòng tay ôm chồng mà thút thít.

- " chàng... sẽ không đuổi thiếp về nhà cha mẹ đẻ chứ?"

Đáp lại, Đường Lược cũng siết chặt vòng tay ôm lấy vợ mình mà nói.

- " không, làm sao ta lại có thể làm như thế chứ? Ta không trả nàng lại cho bất cứ ai hết,ta sẽ giữ nàng bên cạnh đến hết cuộc đời này . Ta sẽ yêu thương nàng nhiều hơn nữa, sẽ bảo vệ nàng nhiều hơn nữa, để bù đắp cho tội lỗi mà ta đã phạm phải ngày hôm nay"

Thu nhi òa khóc, giọt nước mắt hạnh phúc thay cho giọt nước mắt bất hạnh. Nàng không ngờ chồng nàng lại là người bao dung vị tha đến vậy, là người vĩ đại đến vậy. Thu nhi đã toan tự tử, tưởng chừng không thể sống tiếp được trên cõi đời này thì giờ đây nàng lại muốn sống tiếp hơn bao giờ hết. Nàng phải sống tiếp để được chồng yêu thương, phải sống tiếp để chăm sóc người chồng lớn tuổi này, và phải sống tiếp để hưởng hạnh phúc của một người phụ nữ khi lấy được người chồng vĩ đại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.