Chương trước
Chương sau
Với vị khách đến sớm ấy , chủ quán nhanh chóng làm xong tô phở rồi bưng ra tận bàn ,khuôn mặt cười tươi tắn.

- " đây, tô phở bốn hào của khách quan đây. Chúc khách quan ngon miệng".

Vạn Vân Phong mỉm cười nói một lời cảm ơn , rồi tiện tay lấy ra 2 đồng đưa cho .

- " cảm ơn chủ quán , ta trả tiền phở . Không cần đưa lại tiền thừa "

Chủ quán ngửa tay ra thấy hẳn hai đồng trong tay mình , quả nhiên là khách sộp, đưa tiền không cần toan tính, liền vui mừng cúi đầu cảm tạ . Chủ quán bước vào trong, thế nhưng lúc này Vân Phong lại vỗ vào ghế bên cạnh, hàm ý đơn giản là mời chủ quán ngồi cạnh hàn huyên. Chủ quán hiểu ý, lại nhìn ra xung quanh không có ai tới cả thì cũng tiện mà ngồi vào ghế mỉm cười nói .

- "khách quan muốn hỏi thăm điều gì phải không?"

Quả là chủ quán có kinh nghiệm , Vạn Vân Phong giới thiệu mình là người phương xa tới thì chủ quán hiểu ngay người khách này muốn hỏi chuyện ở trấn này . Chủ quán thuận theo mà ngồi xuống . Người thông minh luôn dễ nói chuyện , Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu .

- "chủ quán thật thông minh , ta chính là muốn hỏi thăm một vài điều . Không giấu gì chủ quán , ta họ Bạch tên Đạo , là người ở Đông Sơn. Ta mới đến đây chưa lâu, định tìm hiểu khu vực này để sau này lập nghiệp làm ăn , vẫn mong chủ quán cho ta biết một chút về những chuyện gần đây"

Chủ quán khẽ ồ lên ngạc nhiên, thì ra là người Hán đến từ Đông Sơn sao ? Quả nhiên là vung tay mạnh mẽ . Giao Chỉ hiện đang là thuộc địa của người Hán, bọn họ là giai cấp thống trị , người kinh là giai cấp bị trị . Giai cấp bị trị làm ăn không khá lên nổi, chỉ có người Hán mới vung tay thoải mái như vậy . Người này nói là đến đây chuẩn bị lập nghiệp làm ăn , đương nhiên sẽ là một thế lực ở đất Cổ Loa , chỉ là không biết lớn nhỏ thế nào. Nếu bây giờ quen biết kết thân , sau này có thể nhờ cậy, hoặc chí ít cũng sẽ là khách hàng thân thiết . Chủ quán vui mừng nói .

- "được, được . Công tử muốn nghe gì ta sẽ kể hết cho công tử nghe"

Và thế là Vân Phong cùng chủ quán bắt đầu trò chuyện , nói đủ thứ chuyện xung quanh . Chuyện đông tây nam bắc đủ cả, rồi khi cuộc trò chuyện vào cao trào , Vạn Vân Phong lúc này mới đánh tiếng .

- " chủ quán , nếu đúng như chủ quán nói thì đất Cổ Loa này người có thế lực lớn nhất là Đường Lược, và lão ta mới cưới vợ ư ? Lão ta đã già 60 tuổi rồi mà vẫn cưới được vợ trẻ 18 tuổi , xem ra rất phong độ "

Lời nói của Vân Phong có tính dò hỏi, chủ quán đang trong cơn say trò chuyện, nghe đến Đường Lược thì lại thở dài.

- " người giàu đôi khi cũng khổ ,lão đường lược ấy là đứng trên đỉnh ở đất Cổ Loa này . Tuy lấy vợ 18 tuổi đẹp như tiên nhưng cũng có giữ được đâu?"

Vân Phong nghe vậy khẽ ồ lên ngạc nhiên.

- " huynh đài, huynh nói vậy nghĩa là làm sao? Khiến ta rất tò mò "

Chủ quán khuôn mặt trở nên trầm tư ,ánh mắt nhìn về xa xăm mà trầm ngâm.

- " lão Đường Lược ấy tuy già nhưng gia sản và quyền thế không ai bằng . Nữ tử kia được gả cho lão cũng là một bước lên thiên, vịt hóa thiên nga . Thế nhưng phúc phận lại không biết giữ , chắc là chê lão ta già . Trong một lần dự yến tiệc ở Đại La Thành , ả ta lại ôm một mớ tài sản rồi trốn đi theo trai mất "



" KHÔNG CÓ..." Thu nhi ở bên cạnh không kiềm chế được mà gào lên . Những lời của chủ quán nói đều là vu vạ cho nàng, nàng hoàn toàn không có làm những chuyện xấu xa như vậy. Tất nhiên chủ quán không nghe được tiếng gào của nàng, khuôn mặt vẫn trầm ngâm nói tiếp.

- " người giàu cũng khổ, bị cắm sừng như vậy thì đau đớn lắm"

Thu nhi bị oan ức , nàng căm phẫn định gào lên lần nữa, nhưng lúc này Vạn Vân Phong lại đặt tay lên đùi nàng trấn an, một cái đặt tay rất kín . Thu nhi quay sang nhìn hắn, vẻ mặt ấm ức như muốn khóc . Nàng bị oan nhưng không nói được , oan mà không kêu oan được khiến cho lòng người phẫn nộ. Thu nhi thấy Vạn Vân Phong ra hiệu cho mình, nàng ráng kiềm chế và ngồi yên . Vân Phong trầm ngâm nhìn chủ quán hỏi.

- " huynh đài , tại sao huynh đài khẳng định là nữ tử đó trốn theo trai ?"

Chủ quán quay lại nhìn Vân Phong ngạc nhiên, ánh mắt ngơ ngác.

- " ta... không biết, nhưng cả trấn này đều đồn như vậy, không phải là thật hay sao?"

Vậy là cả trấn đồn luôn sao? Vạn Vân Phong khẽ cau mày . Tin đồn thì chỉ là tin đồn thôi. Có hai trường hợp xảy ra, một là những người không hiểu đầu đuôi câu chuyện , bắt đầu tam sao thất Bản . Người này đồn người kia, mỗi người thêm bớt một chút thành ra một câu chuyện rất khác với sự thật. Hoặc là trường hợp thứ hai, có một kẻ nào đó muốn định hướng dư luận . Kẻ đó sẽ cho người tung tin đồn ra ngoài theo ý mình muốn . Đương nhiên Vạn Vân Phong chưa khẳng định điều gì , nhưng quả thực tin đồn này quá oan ức cho Thu nhi rồi. Thu nhi oan ức bật khóc rưng rức, hai tay túm lấy vai của Vân Phong mà nói.

- " tiên sinh, xin người mau chóng đưa ta về gặp phu quân, ta phải giải thích nỗi oan này với chàng "

Vân Phong tất nhiên không thể quay lại phản ứng với Thu nhi được, người ta sẽ nói hắn bị khùng tự nói chuyện một mình. Hắn lại đưa tay rất kín vỗ nhẹ lên đùi Thu nhi trấn an, trong suy nghĩ của hắn cho rằng mọi việc không đơn giản như vậy , chắc chắn trong chuyện này có huyền cơ . Vạn Vân Phong có chút suy nghĩ liền nhìn chủ quán hỏi .

- "chủ quán, tên Đường Lược ấy bị vợ phản bội, hắn có cho người truy tìm hay không? Bây giờ hắn thế nào rồi ?"

Chủ quán nghe vậy thì khẽ lắc đầu .

- "tên Đường Lược này cũng là người rộng lượng, hắn không những không cho người truy tìm mà thậm chí còn không đi đòi lại sính lễ, coi như bỏ qua tất cả cho ả nha đầu kia . Nếu là ta , ta sẽ truy tìm tới chân trời góc bể, bắt cho được đôi cẩu nam nữ ấy về tế sống thì mới hả lòng hả dạ "

Vân Phong nghe vậy thì thoáng buồn , trái tim đồng cảm với Thu nhi . Nàng chết rồi mà vẫn bị người ta vu oan giá họa oan ức như vậy . Còn cái tên Đường Lược kia, hắn thật sự có rộng lượng như vậy không? Vạn Vân Phong bắt đầu nghi ngờ con người này , tất nhiên hắn sẽ không nói cái sự nghi ngờ của mình cho Thu nhi biết , bởi Thu nhi đang rất sùng bái tên Đường Lược này. Hắn biết rằng nàng sẽ không nghe lời hắn đâu . Đang lúc trầm ngâm , bỗng có ba người khách tới ăn phở . Bọn chúng vừa ngồi xuống bàn bên cạnh liền nói lớn .

- " chủ quán , cho ba tô phở "

Cả Vạn Vân Phong và Thu nhi đều nhìn ra sau, cái bàn sau lưng họ có ba tên đàn ông nhìn có vẻ bất hảo đang ngồi đó. Thu nhi vừa nhìn thấy ba tên đấy thì run rẩy sợ hãi, nàng vội áp sát người Vân Phong để dựa dẫm, giọng lắp bắp.

- " thôi chết rồi Tiên Sinh ơi. Bọn chúng... bọn chúng..."

Những lời nói không liền mạch , vừa nói vừa run rẩy. Vân Phong thấy vậy thì biết có chuyện gì đó rồi, đưa tay che miệng thì thầm .



- " Bọn chúng là cái gì ?có chuyện gì sao?"

Thu nhi hoảng sợ nép sát Vân Phong, nàng đưa tay che mặt của mình như sợ bị chúng phát hiện. Vân Phong thấy thu như sợ hãi như vậy, hắn vẫn đưa tay che miệng thì thầm trấn an .

- " này, cô nương đã là người chết rồi , bọn chúng có thấy được cô nương đâu mà cô nương sợ? Hãy cứ bình tĩnh , nói cho ta nghe bọn chúng là ai?"

Thu nhi nghe vậy sực nhớ ra hoàn cảnh của mình, lúc này cũng bớt sợ . Nàng đã là linh hồn, bọn chúng làm được gì nàng nữa đâu? Nàng lúc này thở phào một cái, quay lại nhìn chúng rồi nói với Vân Phong .

- " Ba tên này chính là ba tên hồi trước đã bắt cóc ta . Tiên sinh ăn phở xong rồi chúng ta mau đi nhanh , đừng ở lại đây nữa . Bọn chúng thực sự rất đáng sợ".

Thì ra bọn này là ba tên bắt cóc Thu nhi và để lại ký ức kinh hoàng trong lòng nàng sao? Điều này khiến Vạn Vân Phong càng cảm thấy hứng thú . Nếu là tên bắt cóc , chắc chắn sẽ có đường dây tiêu thụ. Hay là ta tiện tay tiêu diệt đường dây buôn người này trừ hại cho dân. Nghĩ là làm, việc gì phải xoắn? Vạn Vân Phong lúc này bất ngờ nói lớn .

- "chủ quán ! Ba tô phở bàn này tính tiền cho ta"

Ba tên bặm trợn kia đang ngồi đó, nghe Vạn Vân Phong nói vậy thì bất ngờ nhìn sang, tự hỏi không biết cái tên tiểu tử nào lại hào sảng thế này? Còn Thu nhi nghe Vân Phong nói vậy thì giật mình . Đã không vội đi mau, lại còn trả tiền phở cho bọn chúng ư ? Đây là có ý gì ? Ba tên kia nhìn Vân Phong thấy có vẻ trẻ trung tầm 20 tuổi , lại mặc bộ thư sinh . Bọn chúng cho rằng đây là một kẻ yếu đuối. bọn chúng vốn coi khinh nho sinh nho nhã, có ý châm chọc liền cười nhạt .

- " tiểu tử , chúng ta ăn phở lúc nào cũng uống rượu . Ngươi mời ta ăn phở thì cũng trả tiền rượu luôn cho cho trọn vẹn"

Nói xong thì đều bật cười . Vân Phong không những không e ngại mà lại càng nói lớn hơn .

- " được, một bình rượu thôi mà."

Nói xong liền đưa ra một nén bạc cho chủ quán rồi nói .

Phiền chủ quán đi mua cho ta một bình rượu ngon, tiền dư không cần trả lại "

Chủ quán nhìn nén bạc lại cảm thấy người này rất hào phóng, liền sung sướng đón lấy .

- " được được, ta đi ngay ..."

Nói xong chạy đi thẳng. Một bình rượu ngon loại cao cấp ở đây cũng chỉ tầm ba đồng . Một nén bạc tương đương 10 đồng , lại trả tiền phở ba tô chỉ mất 6 hào, vẫn còn dư hơn 6 đồng . Một ngày làm ăn của chủ quán không lời tới 5 đồng , xem ra hôm nay trúng mánh , vì thế mà vui vẻ đi Không một chút phàn nàn . Ba tên kia thấy Vân Phong bạo chi như vậy, xem ra không phải là kẻ tầm thường có thể coi khinh được. Bọn chúng nháy mắt nhau, liền quay sang thi lễ.

- " công tử thật có lòng, vậy ba huynh đệ chúng ta xin nhận"

Mới sáng sớm đi ăn phở đã có người bao cả rượu, xem ra hôm nay là một ngày may mắn của bọn chúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.