Vạn Vân Phong rời đi khi ánh mặt trời đã tắt , bóng tối bắt đầu ngự trị ở vùng đất này . Bước chân rời khỏi địa phận của làng cũng là lúc không còn ánh sáng mặt trời nữa , hắn vẫn đi tiếp về phía xa kia. Người ấy nói tới trấn hết hơn 10 dặm đường , vậy là 12 dặm, 14 dặm, hay là 19 dặm đây ? Suy nghĩ như vậy khiến hắn thoáng mỉm cười . Mà mặc kệ, đi thì cứ đi thôi . Hắn bước đi trên con đường đã tối , rời làng rồi càng lúc càng vắng vẻ, cây cối càng nhiều . Hắn không cần phải gấp gáp , cứ từ từ mà đi ,chẳng việc gì phải sợ . Đi tầm được 5 dặm , xuất hiện một chuyện có thể dự đoán trước . Trong bóng tối mờ mịt, từ những lùm cây ven đường hoang vắng ,xuất hiện ba tên mặt mũi bặm trợn bước ra . Tên nào tên nấy cầm đao sáng láng , chặn trước đường đi của hắn . Vạn Vân Phong đang đi thì dừng lại , nhìn ba tên ấy mà nheo mắt . Tên đứng giữa to cao nhất , có vẻ là đại ca , bước ra mà nói.
- " vị công tử thư sinh kia, đi đâu mà lại đi băng rừng xuyên đêm thế này ? Không sợ dọc đường gặp cướp sao?"
Lời nói nghe có vẻ tử tế lắm, nhưng lừa được ai chứ ? Cái này là giở trò mèo vờn chuột đây mà . Vạn Vân Phong bĩu môi xì một tiếng nói.
- " cái gì mà không sợ cướp chứ ? Không phải ba tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-dao-su/2622698/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.