Chương trước
Chương sau
Bên trong y quán Cổ chân nhân, Cổ cha và Cổ con đang bu lại với nhau, chúng bàn tán và tính kế cho những bước tiếp theo. Đối với bọn chúng mà nói, đây là quãng thời gian không bình yên. Cổ Bố trừng mắt nhìn hai thằng con bất tài của mình mà hỏi.

- " các ngươi có đút lót đúng như kế hoạch của ta không?"

Hai thằng Cổ con lập tức cúi đầu thi lễ.

- " thưa phụ thân, chúng con đã làm đúng như người căn dặn. Tờ ngân phiếu đã được kẹp vào giữa và đưa cho tri huyện rồi"

Cổ Bố khuôn mặt nhăn nhó, trong lòng vẫn còn ưu tư nhiều lắm. Tuy rằng tiền hối lộ đã đưa tận tay, nhưng mọi chuyện e rằng không ổn thỏa. Nếu như tên đại phu kia là nam nhân, thì kế hoạch của Cổ Bố đã hoàn toàn thành công, trọn vẹn tất cả. Nhưng ai mà ngờ được chứ, tên đại phu kia lại là một người phụ nữ, thì kế hoạch tố dâm ô của hắn tự nhiên trở nên lố bịch vô cùng. Cổ Bố lúc này tức giận lắm, lại quay sang trừng mắt nhìn hai thằng con mà hỏi.

- " thế sao lần trước ta bảo các ngươi đi điều tra, các ngươi điều tra kiểu gì mà về khẳng định với ta là tên đại phu ấy sử dụng bùa dâm ô tây vực hả? Nói ta nghe xem nào?"

Một tiếng gầm lên như muốn ăn tươi nuốt sống bọn Cổ con , khiến run rẩy sợ hãi. Bọn chúng chỉ đơn giản là ngồi ngoài quán nước nhìn vô và bàn tán dăm ba câu, chứ có điều tra gì đâu? Đúng là cấp trên thông minh nhưng cấp dưới ăn hại thì cũng tan nát tất cả, chẳng được tích sự gì. Nhưng bây giờ có nói nữa thì cũng chẳng được gì, quan trọng là phải tính kế tiếp theo, không biết chuyện gì sẽ ập tới. Đang lúc không khí căng thẳng, quan binh bất ngờ ập vào khiến cả đám giật mình. Cổ bố là chủ nhà, bước ra trước cung kính thi lễ hỏi.

- " các vị quan sai, không biết tới đây có chuyện gì ?"

Tên quan sai bước lên , nhìn Cổ Bố mà hất hàm nói.

- " Cổ chân nhân, phiền ông và bọn Cổ con này lên công đường một chuyến. Quan tri huyện đại nhân có lệnh triệu tập cả nhà các ông, một người cũng không được ở lại"

Lời nói của nha sai vừa dứt, đám Cổ con đã run lên núp sau lưng cha của chúng . Nhưng có núp cũng không được lợi ích gì. Cổ Bố biết bản thân mình cũng không thể kháng được, đành theo đám nha sai lên trên công đường trình diện.

Công đường khai mở, quan huyện thăng đường xét xử. Cổ cha và Cổ con bị kéo vô trong, không thoát một ai. Quan huyện ngồi lên trên bàn xử án, vừa nhìn thấy đám Cổ đã đập bàn cái "rầm..." mà quát.

- " lũ Cổ thật to gan, dám làm loạn ở trấn này. Không muốn sống nữa hay sao?"

Cái đập bàn nghe như tiếng sấm sét đánh ra vậy, tưởng chừng như cái bàn vỡ vụn, đủ để thấy sự phẫn nộ của quan tri huyện lớn đến thế nào. Cổ con run lên vì sợ , mà Cổ Bố ráng trấn tĩnh để suy nghĩ phải làm gì tiếp theo. Cổ Bố bước lên trước, cung kính thi lễ nói.

- " bẩm quan nhân, không biết có chuyện gì mà quan nhân lại cho triệu cha con chúng tôi lên đây? Không biết cha con chúng tôi đã phạm phải tội gì, mong đại nhân nói rõ."

" RẦM..." Một tiếng đập bàn hết công suất tạo ra âm thanh chấn động khắp công đường. Quan tri huyện trợn trừng mắt, mặt đỏ tía tai gầm lên.

- "tên khốn kiếp kia, còn ra vẻ ngây thơ vô số tội? Đám các ngươi đã bày mưu tính kế, giăng bẫy hãm hại một đại phu ở y quán gần các ngươi nhất, nhằm tiêu diệt đối thủ cạnh tranh của mình, độc chiếm thị trường khu vực xung quanh. Nay chuyện đã rành rành như vậy, ngươi còn có thể giả vờ như không biết sao? Các ngươi đừng hòng giỡn mặt với bổn quan"

Đám Cổ con nghe vậy thì run sợ, dựa sát vào nhau. Bọn chúng vội cúi đầu lạy lục mà nói.



- " bẩm quan tri huyện đại nhân, tất cả chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng tiểu nhân tuyệt đối không có ý định hãm hại ai cả, mà chẳng qua chỉ là có chút hiểu nhầm cá nhân với vị đại phu ấy, mong đại nhân tha tội."

" RẦM ..." Một tiếng đập bàn nữa vang lên, âm thanh không kém gì cú đập trước đó. Quan phủ càng lúc càng tức giận, tưởng chừng như thất khiếu bốc khói. Hắn chỉ vào mặt bọn Cổ con với ánh mắt phẫn nộ.

- " hiểu nhầm? Các ngươi nói là hiểu nhầm sao? Các ngươi kiện người ta tội dâm ô "số lượng lớn" như vậy, chính là dồn con người ta vào chỗ chết. Vậy mà các ngươi bảo chỉ là hiểu nhầm ư ? Bọn Cổ các ngươi chính là muốn giỡn mặt với bổn quan, muốn dùng luật pháp để cố ý giết người. Các ngươi nói xem , tội này đáng xử như thế nào?"

Đám Cổ con run bắn lên, tội lỗi mà quan tri huyện đưa ra như vậy chính là dồn chúng vào chỗ chết đây mà. Trong cơn hoảng sợ, chúng vội lạy lục van xin.

- " bẩm đại nhân, xin đừng tuyệt tình như vậy. Đại nhân bao dung độ lượng, xin hãy để cho chúng tiểu nhân một con đường sống"

Đám Cổ con run sợ cầu xin lạy lục này nọ đủ kiểu, trông cũng thật sự rất tội nghiệp. Cơ mà quan tri huyện lúc này máu hận nhiều hơn, hắn trừng mắt quát lớn.

- " chừa cho các ngươi một con đường sống? Vậy lúc sáng sao các ngươi không chừa cho tên đại phu kia một con đường sống đi. Các ngươi nên biết rằng chừa cho người khác một con đường sống cũng là chừa cho mình một con đường sống. Vậy mà các ngươi dồn người ta vào đường chết, thì bây giờ các ngươi phải đền tội cho tội lỗi của các người mà thôi."

Gầm thét quát nạt trong phẫn nộ, xem ra thực sự muốn dồn ép bọn Cổ vào chỗ chết. Trong giây phút tuyệt vọng này, bất ngờ Cổ Nguyệt phản ứng. Bọn chúng vẫn run rẩy, nhưng tên Cổ Nguyệt lại bước lên trước, phẫn nộ mà nói.

- " được lắm, ngươi cạn tàu thì ta ráo máng. Cái tên tham quan kia, ngươi vừa vừa phải phải thôi. Lúc sáng khi ta nộp lá đơn kiện cho ngươi , trong đó kẹp một tờ ngân phiếu 100 lượng bạc. Ngươi nhanh chóng cầm đút túi, bây giờ lại quay sang dồn chúng ta vào chỗ chết. Tiền thì lấy mà tội thì xử, ngươi chơi như vậy ai chơi với ngươi?"

Cổ Nguyệt trong cơn tuyệt vọng mà phẫn nộ, vùng vẫy tìm đường sống cho mình. Cổ Phương thấy vậy, trong cơn hoảng sợ cũng phản ứng theo. Hắn cũng bước lên chỉ mặt quan tri huyện mà nói tiếp.

- "không sai, tên tham quan khốn kiếp. Mới lúc sáng, khi ta đưa ngươi lá bùa chú, trong lá bùa cũng kẹp một tờ ngân phiếu 100 lượng. Tiền ta đút lót ngươi cũng đã nhận rồi , bây giờ lại muốn ép ta vào chỗ chết sao? Ngươi làm như vậy thì có coi được không?"

Bọn này tuyệt vọng quay sang trở mặt với nhau rồi. Một tiếng "Ồ..." lớn vang lên từ những người bên ngoài. Những người xem quan xử án trợn tròn mắt ngạc nhiên, bắt đầu bàn tán.

- "Ồ... không ngờ nha, không ngờ lúc sáng là đã có đút lót rồi. Thảo nào quan huyện lại xử thiên vị cho bọn Cổ như vậy"

- " đúng vậy , chính là như vậy. Ta đã nghi ngờ rồi, bây giờ thì đã rõ ra cả, thật sự là tham quan mà "

Tiếng xì xào bàn tán của đám đông khiến quan tri huyện xấu hổ, và cả sức chống đối của Cổ Nguyệt , Cổ Phương khiến cho quan huyện tức giận. Cái cảm giác vừa tức giận vừa quê độ đó , trong giây phút chiết chặt nắm tay lại, tưởng chừng như sẽ bùng nổ cơn thịnh nộ của mình. Chỉ là có chút bất ngờ, Cổ Bố lúc này quay sang chỉ mặt Cổ con mà mắng lớn.

- " hai tên súc sinh kia, sao dám ăn nói hàm hồ. Quan tri phủ là một vị quan thanh liêm, làm gì có chuyện nhận hối lộ của các ngươi chứ? Lại nói hai tên ăn bám các ngươi thì có được bao nhiêu tiền? Liệu có thể dành dụm nổi 100 lượng bạc để mà đi đút lót cho quan huyện không? Hai tên ngu dốt toàn nói chuyện vô lý nhảm nhí, thật không biết xấu hổ."

Cổ Nguyệt và Cổ Phương khựng người lại , ngơ ngác nhìn nhau không hiểu. Không phải số tiền đó là do Cổ Bố đưa cho bọn chúng, dặn dò bọn chúng đút lót theo thứ tự như vậy à? Tại sao bây giờ Cổ Bố lại buông lời như vậy, thế là có ý gì? Trong khi hai tên Cổ Nguyệt và Cổ Phương còn đang ngơ ngác, quan huyện ở trên đó nghe Cổ Bố nói vậy thì khác nào như đang nóng giận mà được gáo nước làm mát lạnh trở lại, tâm thái cũng vững vàng hơn. Hắn ta ưỡn ngực đập bàn nói.

- " Cổ Bố tiên sinh nói không sai, bổn quan là người liêm khiết, làm gì có chuyện nhận tiền hối lộ của hai đứa con ông chứ? Xem ra ông cũng là người biết nói đạo lý."



Thái độ quan huyện đối với Cổ Bố lúc này đã có sự thiện cảm mà bớt đi hận thù. Cổ Bố nhận ra điều đó, lại hướng quan huyện cúi đầu thi lễ mà nói.

- "bẩm tri huyện đại nhân. Con dại cái mang, đây là lỗi của lão phu không nuôi dạy chúng nó đàng hoàng. Hai tên súc sinh này ghen ghét gì đó với người ta rồi mày mưu tính kế hãm hại, lão phu hoàn toàn không hay biết, xin đại nhân minh xét "

Một câu nói nhẹ nhàng phủi sạch toàn bộ quan hệ. Cổ Nguyệt và Cổ Phương "hự" lên một tiếng, mắt trợn ngược, mặt đỏ như gấc chỉ tay về phía Cổ Bố mà lắp bắp.

- " ông... ông... rõ ràng mưu kế này là do ông bày ra, bây giờ lại phủi tay toàn bộ đổ hết lên đầu chúng tôi, muốn chúng tôi gánh nợ thay ông sao?"

Cổ Nguyệt và Cổ Phương cả đời này có lẽ không bao giờ ngờ được rằng cha của chúng nó lại có thể phủi tay nhanh đến như vậy, đổ hết tội lỗi lên đầu chúng nó. Thật sự là bất ngờ, cuộc sống đâu ai lường trước được chữ ngờ phải không nào? Cổ Bố tự xưng là Cổ chân nhân, chứng tỏ hắn cũng có mưu kế rất nhiều mới ngạo mạn như vậy. Lúc này, đứng trước sự vạch mặt của hai đứa con, hắn lại cười nhạt mà mắng.

- " hai tên súc sinh này. Lúc sáng thì bày mưu tính kế vu oan giá họa cho vị đại phu kia, đến lúc nãy thì vu cáo cho quan phủ ăn tiền hối lộ, bây giờ lại vu cáo cho ta bày mưu tính kế đứng sau thao túng tất cả. Thật là nực cười , thật sự nực cười. Chỉ trong một ngày, các ngươi đã vu oan đổ tội tới ba lần cho ba người khác nhau. Ta tự hỏi trên đời này còn ai mà các ngươi không vu cáo, còn ai mà các ngươi không đổ oan được đây?"

Cổ Nguyệt và Cổ Phương lại "hự" lên một tiếng, căm phẫn thấu xương. Bọn chúng bị chính cha ruột của mình đầy vào thế phải nhận tội rồi. Tình ngay lý gian, bây giờ thì ai tin chúng nó đây? Quan tri phủ chứng kiến mọi chuyện, hắn cũng biết ẩn tình bên trong rồi , nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy hắn và tên Cổ Bố kia cùng hội cùng thuyền, nên bật cười khoái chí. Nếu bây giờ xử Cổ Bố vô tội, và xử hai đứa Cổ con kia thì cũng đồng nghĩa khẳng định rằng hắn không hề ăn hối lộ. Nhận định điều đó, hắn đập bàn mà nói lớn.

- " hai tên nghiệt súc, không những vu oan cho một đại phu chân chính là dâm ô, còn vu oan cho bổn phủ ăn tiền hối lộ, bây giờ cả cha của mình mà các ngươi cũng vu oan nhằm đổ tội cho ông ấy. Thử hỏi, các ngươi liệu có phải là người không?"

Tiếng quan huyện đập bàn quát xong, bên ngoài đã xì xầm bàn tán.

- " phải rồi . Hai tên súc sinh này thật là khốn nạn, có thể làm những chuyện bỉ ổi như vậy sao?"

- " không sai, cha nó mà nó còn vu oan được, thì hỏi trên đời này nó còn làm được những chuyện kinh khủng gì nữa đây?"

Định hướng dư luận thành công, tiếng bàn tán bên ngoài đã có lợi cho quan tri huyện. Hắn ta cảm thấy vui vẻ, liền đập bàn quát lớn.

- " bọn Cổ con nghe đây. Các ngươi làm chuyện ác tày trời, liên tục vu oan giá họa cho ba người, trong đó có cả bổn phủ . Những tội mà cái ngươi vu oan đều là những tội dồn người ta vào chỗ chết, thật táng tận lương tâm. Bổn phủ thay trời hành đạo, dựa vào pháp luật xử các ngươi tội tử hình. Giờ ngọ ngày mai ra pháp trường, CHÉM ĐẦU..."

Tiếng phán xử như xét đánh ngang tai, khiến bọn Cổ con chết lặng. Tử hình ư? Đây là hình phạt nặng nhất rồi. Bọn Cổ con run rẩy , mà Cổ Bố bất ngờ thay đổi, vội hướng tri phủ mà nói.

- " bẩm tri phủ đại nhân, xin cho lão già này được nói vài câu"

Ờ thì dù gì cũng là cha con, đâu phải dễ gì buông bỏ được chứ? Tri phủ thấy vậy khẽ ồ lên ngạc nhiên, nhìn Cổ Bố mà nói.

- " ông tính cầu xin cho bọn chúng hay sao?"

Câu nói của quan huyện không phải đơn giản chỉ là câu hỏi, mà trong đó còn có tính hù dọa. Hàm ý nói rằng ông hãy cẩn thận cái mạng của ông, ta xử tử chúng mà tha cho ông là ông may lắm rồi. Cổ Bố có lẽ cũng hiểu rõ điều đó, hắn thoát được tội chết cũng xem ra đã là một thành công, nhưng hắn sẽ cầu xin điều gì đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.