Văn Nghiễn đến cửa hàng tiện lợi thì chợt nhận ra mình quên hỏi Bạch Đào thích ăn cái gì, vì thế anh mua một đống lớn đồ ăn để cho cậu tùy chọn
Khi Văn Nghiễn trở lại thì bé ngoan Bạch Đào vẫn đang nằm trên giường nhìn trần nhà, nghe thấy động tĩnh lập tức ngồi dậy, hướng về phía anh nở nụ cười:
“Ngươi trở lại rồi.”
Văn Nghiễn xách theo một bọc lớn:
“Ta không biết ngươi thích ăn cái gì nên mua mỗi thứ một ít.”
“Nhiều như vậy a?” Bạch Đào đến gần xem, chọn một bao khoai chiên mở ra ăn: “Ta không kén ăn, thế nhưng ta sợ ta ăn không hết.”
Văn Nghiễn thay cậu lau đi miếng khoai vụn bên khóe miệng:
“Không sao, ăn không hết thì để đến ngày mai mang về ký túc xá. ”
Văn Nghiễn cách cậu rất gần, nhất thời Bạch Đào có thể cảm thụ được hô hấp của anh phả trên má cậu, mặt cậu đỏ lên, hơi lui về phía sau tránh tránh Văn Nghiễn, ngập ngừng nói:
“Ta… Ta có thể tự mình đến.”
Văn Nghiễn đứng dậy cấp đủ không gian cho Bạch Đào, Bạch Đào không phải rất đói, ăn hai gói khoai chiên liền vào phòng vệ sinh để rửa tay, lúc cậu đi ra thì Văn Nghiễn đã nằm trên giường nhắm mắt lại.
Bạch Đào đứng ở đó có chút do dự, cậu ấn tượng với Văn Nghiễn chỉ dừng lại là một đồng học rất tốt thôi mà không phải là một alpha rất tốt, giờ cậu mới hiểu được vừa nãy Văn Nghiễn nói cậu là một omega là có ý gì.
Bạch Đào lên giường, nằm cách xa Văn Nghiễn, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-dao-o-long/198095/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.