Có điều Bùi Thời ngược lại đã nhắc nhở Bạch Đào, phong cách và thẩm mỹ của cô cũng chỉ thế này, nhưng trong tủ sách của anh chắc phải có những thứ rất sâu sắc thâm thúy nhỉ?
Vừa nghĩ vậy, Bạch Đào liền lẻn vào thư phòng của Bùi Thời, liếc mắt cái liền chọn ra được một cuốn sách nước ngoài bản gốc nhìn có vẻ rất lợi hại trong tủ sách.
Cô cầm sách nhảy xuống lầu, chạy đến trước mặt Bùi Thời: “Ông xã! Có thể cho em mượn cuốn sách này của anh được không?”
Bùi Thời ngẩng đầu nhìn lướt qua cuốn sách: “Đây không phải là sách tiếng Anh.”
Đương nhiên Bạch Đào biết không phải là tiếng Anh, dù sao cô cũng không đọc nội dung, ngược lại càng là ngôn ngữ ít người biết thì càng thể hiện được cô khá có văn hoá, hiện tại cô chỉ cần biết tên của cuốn sách này là được: “Đây là sách gì vậy?”
“.” Bùi Thời chớp chớp mắt, giải thích ngắn gọn: “Là quà Bùi Phi tặng anh vào sinh nhật mười lăm tuổi, đừng làm mất.”
“Không thành vấn đề! Ngày mai tan làm dùng xong em sẽ mang về trả anh!”
*****
Bạch Đào mượn sách thành công, vô cùng vui vẻ nhét vào cặp, cô quyết định ngày mai sẽ trổ tài trước mặt Tôn Tĩnh.
là tác phẩm của nhà văn Pháp Flaubert, cầm cuốn sách bản gốc tiếng Pháp này yên lặng đọc trong giờ nghỉ trưa không phải vừa hay có thể thể hiện phẩm cách của cô sao?
Đương nhiên ngay cả bản tiếng Trung của Bạch Đào cũng chưa đọc qua, nhưng để không lộ ra sơ hở, cả đêm cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-dao-nham-to-roi/1802438/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.