Dù có chút trớ trêu nhưng cuối cùng Bạch Đào cũng đã giúp Bùi Thời tổ chức sinh nhật, Bùi Thời không biểu lộ nhiều cảm xúc ra ngoài về lần sinh nhật này, nhưng trực giác của Bạch Đào mách bảo cô rằng người đàn ông này thực sự rất vui.
Dù sao thì cũng đã nhận được quà sinh nhật là con chó mà bản thân tâm tâm niệm niệm, còn có gì không vui đây?
Nhắc đến chó, tối hôm đó Bạch Đào đã vội vàng gọi điện cho bác sĩ điều trị tâm lý, lại tự xây dựng tâm lý cho mình, lúc này cô mới dần dần bình tĩnh lại, run rẩy bám vào tay vịn cầu thang bước xuống.
Có lẽ là vì giữ chó con lại, hy vọng Bạch Đào có thể thực sự tiếp nhận con chó con nên trong suốt quá trình, Bùi Thời vô cùng nhẫn nại ở bên cạnh cô, gần như không rời đi nửa bước.
“Anh đứng giữa em và con chó, dây xích anh cũng đã giữ, nếu em sợ, anh sẽ ôm con chó đi ngay lập tức, nó tuyệt đối sẽ không chạm được vào em.”
Anh nhìn Bạch Đào, sau đó lại ấn tắt cuộc gọi một lần nữa.
“Có phải là cuộc gọi quan trọng gì không?” Bạch Đào chỉ vào điện thoại của Bùi Thời: “Người mà anh ghi tên ‘Luật sư Cao’ từ nãy đến giờ đã gọi cho anh năm sáu lần liên tiếp rồi đi? Đều bị anh ngắt máy rồi.” Cô hiểu chuyện nói: “Nếu anh có việc gấp, có thể…”
Kết quả câu nói “có thể trả lời điện thoại trước” của Bạch Đào còn chưa nói xong đã bị Bùi Thời ngắt lời, giọng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-dao-nham-to-roi/1802431/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.