Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh Bạch Đào đang núp ở bên ngoài biệt thự nhà Bùi Thời kiểm tra “công cụ gây án”, bè lũ ngoan cố Dư Quả vẫn đang tận tình khuyên bảo: “Bạch Đào, cậu thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Hay là đừng làm nữa, tớ cảm thấy rất nguy hiểm…” “Nguy hiểm càng cao, lợi ích càng lớn.” Bạch Đào trợn mắt nhìn về phía Dư Quả: “Cậu đã từng nghe qua câu nói nổi tiếng này chưa? ‘Chúng ta đã có ham muốn thành công, thì phải dám gánh vác nguy hiểm. Chỉ có như vậy mới có thể thực hiện được mục tiêu vĩ đại cuối cùng."” Dư Quả nghĩ nghĩ, sốt sắng hỏi: “Danh nhân nào nói câu này vậy? Tại sao tớ không có chút ấn tượng nào?” “Lỗ Tấn nói!” “Hả, thế à, nếu là Lỗ Tấn nói thì có lẽ đáng tin… Nhưng để đề phòng, hay là chúng ta tập luyện lại một lần nữa đi?” Bạch Đào khinh thường xua tay: “Không cần, không phải chỉ là tỏ tình thôi sao? Cái này còn cần tập luyện nữa à? Cậu yên tâm đi, người thận trọng đáng tin như tớ, sớm đã dự tính hơn chục phương án khả thi, cũng đã làm tốt phương án đề phòng tương ứng, cho dù lát nữa có xảy ra chuyện, tớ cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.” Dư Quả còn muốn nói thêm, Bạch Đào đã duỗi ngón tay ra chặn môi cô: “Cô gái, yên lặng đi, đừng nghi ngờ chất vấn năng lực của tớ nữa, nếu không tớ không thể bảo đảm được sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.” Dư Quả: “…” Bạch Đào diễn xong màn tổng tài bá đạo liền không nói nhiều nữa, cầm lấy dây thừng trên “công cụ gây án” là chiếc loa phóng thanh lên đeo vào đầu, thắt chặt dây giày thể thao lại, sau đó hướng về phía Dư Quả giơ tay chữ V cool ngầu, động tác nhanh nhẹn bật người nhảy vào vườn hoa nhà Bùi Thời. Hôm nay là thứ bảy, ngày 16 tháng 5 năm 2015, địa điểm tại biệt thự nhà Bùi Thời. Trong cái ngày khiến con người ta phấn khởi xúc động này, Bạch Đào quyết định bắt đầu kế hoạch vĩ đại của cô. Sau khi đáp đất, cô tháo loa phóng thanh xuống, bật công tắc lên, hít sâu hai hơi, sau đó tràn đầy năng lượng hướng về phía phòng ngủ của Bùi Thời ở tầng hai cất giọng thâm tình. “Bùi Thời…” Tiếc là còn chưa nói được câu “em thích anh”, thì một con chó bò Pháp màu đen không biết từ góc nào trong vườn lao ra, còn không đeo xích, hướng về phía Bạch Đào sủa ầm ĩ. Má nó, ai đó hãy nói cho cô biết tại sao trong sân nhà Bùi Thời lại có một con chó đi?! Bùi Thời nuôi chó từ khi nào vậy??? Bạch Đào trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ duy nhất một con vật chính là chó, nhìn thấy chó cô sẽ không thở được… Trong nháy mắt, Bạch Đào hoàn toàn quên mất kế hoạch vĩ đại tỏ tình với Bùi Thời của mình, lập tức giữ chặt loa phóng thanh, bị doạ đến hét lên đầy sợ hãi. “Mày con chó này! Cút ngay cho tao! Không cho phép mày lại gần tao! Bạch Đào tao ra lệnh cho mày, cút khỏi đây cho tao! Biến mất khỏi mắt tao ngay!” ***** Hôm nay là sinh nhật của Bùi Thời, vốn dĩ anh không muốn làm lớn, dù sao thì bố mẹ và em gái đều không ở bên, tháng này Bùi Phi tổ chức buổi diễn tấu dương cầm nhỏ đầu tiên ở Los Angeles, cha mẹ đều đã đi cùng, chỉ là càng như vậy, cha mẹ càng cảm thấy áy náy vì không thể chiếu cố Bùi Thời, thế là họ mời một đoàn đội lập kế hoạch, rồi bí mật mời gần như tất cả bạn học và bạn bè của Bùi Thời tới, chuẩn bị một bữa tiệc bất ngờ tại nhà cho anh. Mọi thứ vốn đang diễn ra đâu vào đấy, Bùi Thời cũng hiếm khi có tâm trạng không tệ, nhưng khi đang thắp nến để ước thì anh bỗng nghe thấy tiếng loa phát ra từ trong vườn hoa của biệt thự. “Bùi Thời…” Là giọng của một cô gái. Bùi Thời còn đang cho rằng cha mẹ mình lại sắp xếp thêm bất ngờ gì nữa, thì liền nghe thấy giọng nói đó nói tiếp. “Mày con chó này! Cút ngay cho tao! Không cho phép mày lại gần tao! Bạch Đào tao ra lệnh cho mày, cút khỏi đây cho tao! Biến mất khỏi mắt tao ngay!” …… Bầu không khí tại hiện trường vô cùng lúng túng, mấy người bạn học nhìn nhau, có người mở cửa sổ thò đầu nhìn ra ngoài. “Là Bạch Đào thật hả? Tôi mới chỉ nghe nói về cô ấy, chưa từng được gặp qua, người thật thật sự rất đẹp.” “Nhưng sao cô ấy lại quen biết Bùi Thời? Với lại tại sao cô ấy lại mắng Bùi Thời ngay trong vườn hoa nhà cậu ấy chứ?” “Xuỵt, hình như Bùi Thời tức giận rồi…” “Nhưng cậu ấy không có biểu cảm gì mà?” “Không phải đâu, thật đấy, tôi quen biết Bùi Thời vài năm rồi, cậu ấy như thế này tức là đã rất tức giận rồi…” …… Trên mặt Bùi Thời không có biểu cảm gì đặc biệt, anh lúc nào cũng lạnh nhạt khiến người khác không thể nhìn thấu, đối mặt với tiếng bàn tán xôn xao trong phòng, anh không nói gì, đi thẳng xuống nhà. ***** Khi Bạch Đào nhìn thấy đầu người thi nhau nhô ra từ cửa sổ phòng ngủ của Bùi Thời, sự hối hận trong lòng cô đã lên đến đỉnh điểm. Chỉ là vào lúc này, cô không có thời gian để suy nghĩ những thứ đó, bởi vì con chó bò Pháp kia đang đuổi theo cô, cô chỉ có thể điên cuồng chạy trong sân biệt thự nhà Bùi Thời, cho đến khi Bùi Thời với gương mặt anh tuấn nổi bật và phong cách ăn mặc đơn giản xuất hiện ở cửa, anh lên tiếng gọi con chó của mình lại. Đã đến nước này rồi, Bạch Đào dù nghĩ cũng không muốn việc sắp thành lại hỏng bét, cô nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát quyết định không đếm xỉa gì nữa, cô giơ loa lên, vừa thở hổn hển vừa mở loa, cảm xúc mãnh liệt nói: “Bùi Thời! Em thích anh! Nghe nói anh chưa có bạn gái, vậy bắt đầu từ hôm nay, anh có rồi! Em đồng ý!” “Tôi không đồng ý.” Bùi Thời lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, sau đó nhíu mày: “Tôi vẫn chưa điếc, không đến mức nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy còn cần cô phải dùng loa phóng thanh.” Bạch Đào rất biết nghe lời tắt loa đi, tiện tay ném luôn chiếc loa vào bụi cây gần đó, sau đó vừa ngượng ngùng lại vừa có chút sợ hãi nhìn Bùi Thời một cái: “Anh không đồng ý cũng không sao, nếu anh cảm thấy em có chỗ nào không tốt, em đều có thể thay đổi.” “Không cần thay đổi.” Hai mắt Bạch Đào sáng lên, cô rất xinh đẹp, lúc này bởi vì vừa chạy nên gương mặt trắng nõn trở nên hồng hào, môi đỏ răng trắng, đến đôi mắt cũng như những ngôi sao sáng, cô dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm Bùi Thời: “Ý của anh là, em chỗ nào cũng đều đáp ứng tiêu chuẩn của anh?” “Không phải.” Bùi Thời rủ mắt xuống: “Cô chỗ nào cũng không phù hợp, cho nên không cần thiết phải thay đổi nữa.” “…” Không còn sự lo lắng về chó, Bạch Đào liền trở nên can đảm hơn, cô nhìn Bùi Thời: “Vậy anh thích người như thế nào?” Lần này Bùi Thời ngẩng đầu lên, anh cười nhẹ với Bạch Đào: “Tôi thích người thích chó.” Anh lại liếc nhìn Bạch Đào một cái: “Còn có, tiêu chí chọn bạn đời đầu tiên của tôi chính là, con chó của tôi thích, tôi mới nghĩ đến việc thích.” ? Tôi thấy anh mới là một con chó. ***** Cuối cùng, Bạch Đào được “mời” ra khỏi Bùi gia cùng với một chiếc loa phóng thanh, trên đường trở về trường, lòng Bạch Đào nguội lạnh như chó chết, Dư Quả nhiều lần muốn mở miệng hỏi, đều bị một ánh mắt ám thị sự chết chóc của Bạch Đào chặn lại. Đừng hỏi, hỏi chính là muốn tìm chết. Chỉ là Bạch Đào không ngờ tới, kẻ muốn chết còn ở phía sau, tối hôm đó, đoạn video tỏ tình cuồng nhiệt của cô ở nhà Bùi Thời đã được đăng lên và thu hút sự quan tâm lớn trên diễn đàn của trường. Vốn dĩ việc tỏ tình thất bại chỉ có một mình mình biết, bây giờ cả trường đều biết hết cả rồi… “Cuối cùng tớ cũng biết tại sao những người nổi tiếng lại ghét việc cắt ghép, chỉnh sửa ác ý rồi, sao chỉ cắt đoạn tớ tỏ tình này chứ? Không quay tiền căn hậu quả đoạn tớ bị chó đuổi kia sao! Nhìn như tớ chẳng có mặt mũi nào cả, thật hèn mọn!” Bạch Đào co lại trong chăn khóc thút thít, thậm chí còn không có cách nào đối mặt với ánh sáng mặt trời ngày mai: “Dư Quả, cậu có còn là chị em của tớ không? Không phải cậu nói là tin tức đáng tin cậy, cha mẹ Bùi Thời và Bùi Phi đều không có ở nhà sao?” Dư Quả vừa đưa khăn giấy cho Bạch Đào vừa chột dạ giải thích: “Tớ không nói sai mà, cha mẹ của Bùi Thời và Bùi Phi quả thật không có ở nhà… Tớ chỉ không ngờ là vừa đúng lúc sinh nhật của anh ta nên mời bạn học cùng đến mà thôi…” Việc đã đến nước này, cô bạn thân này thậm chí còn phản pháo lại: “Hơn nữa, đây rõ ràng là sơ xuất của chính cậu, cậu muốn theo đuổi Bùi Thời, tại sao đến sinh nhật của anh ta còn không biết?” Nói đến đây, Bạch Đào cuối cùng cũng vén chăn lên: “Tớ còn cần phải theo đuổi anh ta sao? Tớ con mẹ nó còn không phải là vì muốn làm người phụ nữ của anh cả sao? Không phải là vì con tiện nhân Bùi Phi đó sao?” Nhắc tới Bùi Phi, Bạch Đào càng tức giận hơn, nếu không phải vì cô ta, bản thân cô có thể lưu lạc đến mức đi chọc vào ông anh trai ngốc ngếch này của cô ta không? Dư Quả khuyên nhủ nói: “Hay là bỏ đi, cậu cứ coi Bùi Phi như cái rắm thả ra là được rồi, cần gì phải vậy chứ, tớ thấy anh trai cô ta không dễ chọc đâu…” “Làm sao có thể bỏ qua như vậy được!” Bạch Đào tức giận chỉ vào mặt mình: “Bùi Phi rác rưởi, 3 giờ 12 phút chiều ngày 12 tháng 4, tại phòng vẽ 203 đã tát tớ một cái, chuyện này tớ không thể quên được, việc này vẫn chưa xong đâu! Đây là nỗi nhục của đời tớ!” Thật ra Bạch Đào không phải là người bụng dạ hẹp hòi, nhưng cô lại là người sĩ diện, nội hàm có thể mất, nhưng thể diện tuyệt đối không được mất! Trong phòng vẽ giật tóc đánh nhau với Bùi Phi, sự việc này rất nhanh đã thu hút đám đông đến hóng hớt, cũng không biết là việc tốt của tên khốn nạn nào, còn ngoạn mục chụp được khoảnh khắc Bạch Đào bị Bùi Phi tát, mặc dù nói không công khai trên diễn đàn trường. Nhưng trong nhóm wechat đều đã truyền nhau đến điên rồi. Nói đến chuyện này, Dư Quả cũng có chút đồng cảm: “Cậu cũng thật xui xẻo, ai có thể ngờ được bạn trai mới của Bùi Phi lại bắt cá hai tay với cô người mẫu trong phòng vẽ của cậu hôm đó chứ, Bùi Phi này cũng thật không có đầu óc, vừa nghe tin cô tiểu tam này đang ở trong phòng vẽ, xông vào nhìn thấy cậu và cô người mẫu kia, liền lập tức nhận định cậu mới là tiểu tam… “ Bạch Đào và Bùi Phi là bạn học từ cấp 2, hai người cũng bắt đầu không hợp nhau từ lúc đó, Bạch gia và Bùi gia được coi là hai gia đình có địa vị ngang nhau ở thành phố Dung, tuổi tác hai người lại xấp xỉ nhau, đương nhiên sẽ không thể thiếu sự so sánh: ai mặc hàng định chế cao cấp của mùa này, ai đi dạ vũ hoàng gia(1) xinh đẹp đè ép người còn lại, thành tích kiểm tra của ai tốt hơn, ở trường ai nổi tiếng hơn, ai nổi trội hơn… (1)Le Bal des Débutantes (Dạ vũ Hoàng gia) hay thường được gọi tắt là Le Bal là một trong những dạ hội đẳng cấp nhất hành tinh được tổ chức hàng năm vào cuối tuần của lễ Tạ ơn ở Paris, Pháp. Le Bal des Débutantes từng được Forbes đánh giá là một trong 10 đêm hội xa hoa hàng đầu thế giới. Lâu ngày, có không ít những cuộc tranh đấu gay gắt nổi lên mạnh mẽ. Bùi Phi rất xinh đẹp, nhưng so với Bạch Đào quả thực thua kém không ít, nếu chỉ nhìn một mình thì Bùi Phi khá xuất sắc, nhưng nếu đặt cạnh Bạch Đào thì liền lộ ra có chút trang nhã và mờ nhạt. Vì ngoại hình xinh đẹp nổi bật nên từ khi học cấp 2, Bạch Đào gần như đã trở thành một cái máy nhận thư tình, nam sinh mà Bùi Phi thích, cuối cùng đều không ngoại lệ có cảm tình với Bạch Đào. Mặc dù Bạch Đào chưa bao giờ nhận những bức thư tình này, nhưng có lẽ chính vì vậy mà lúc bị phản bội Bùi Phi gần như theo ấn tượng ban đầu mà nhận định Bạch Đào là tiểu tam. Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, Dư Quả đến nay nghĩ lại vẫn còn rùng mình: “Nhưng hôm đó cậu cũng đã làm cho Bùi Phi biến thành “người xanh” rồi mà, thật ra chuyện này cũng được coi là hoà nhau rồi, nghe nói cô ta phải mất ba ngày mới gội sạch hết màu xanh lá cây kia đi…” Bạch Đào cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu, cô bị Bùi Phi tát một cái, liền dùng màu sơn dầu của mình phản kích ngay tại chỗ, biến vầng sáng màu xanh đang phát ra trên đầu Bùi Phi thành màu xanh lá cây chân thực… “Nhưng tớ bị đánh rồi! Cô ta rõ ràng đã làm sai, vậy mà cuối cùng vẫn cứng đầu không chịu xin lỗi!” Bạch Đào lời ít mà ý nhiều tổng kết: “Nói chung là cô ta làm vậy với tớ, tớ sẽ trị anh trai cô ta.” Nói xong lời này, Bạch Đào lại một lần nữa thể hiện quyết tâm mạnh mẽ cùng chí khí ngút trời của mình tuyên bố: “Đợi tớ nắm được Bùi Thời trong tay, Bùi Phi sẽ thế nào chứ? Có thể đắc ý nữa sao? Còn không phải chỉ có thể cung kính gọi tớ một tiếng chị dâu à? Tớ đã là người phụ nữ của anh cả rồi, Bùi Phi cũng chỉ có thể khóc lóc quỳ dưới chân tớ mà đấm bóp chân cho tớ thôi, còn có thể tiếp tục lỗ mãng ư?” Dư Quả tốt bụng nhắc nhở nói: “Nhưng tiền đề là cậu có thể lấy được Bùi Thời, tớ thấy anh ta rất khó đối phó đấy…” Bạch Đào tức giận từ trên giường ngồi bật dậy: “Cậu biết gì chứ? Lỗ Tấn từng nói, trên đời chỉ có hai kiểu đàn ông, một kiểu thích phụ nữ đẹp, kiểu còn lại cũng thích mỹ nữ.” Cô nói đến đây liền chỉ vào mặt mình: “Tớ có phải là người đẹp không? Phải!” “Tóm lại, với những người khó đối phó, thì cứ làm nhiều hơn là được, nếu không làm được cách này thì có thể đổi cách khác.” “Con người đáng quý ở chỗ biết tổng kết kinh nghiệm, hôm nay tớ đã nghĩ lại rồi, xem ra Bùi Thời không thích kiểu nhiệt tình như lửa chủ động tỏ tình, tớ phải uyển chuyển dịu dàng một chút, cậu hiểu không? Có thể là anh ta thích kiểu mỏng manh yếu đuối, tớ nghĩ phải chuyển sang kế hoạch B rồi.” Bạch Đào nói xong lại nằm xuống giường, còn kéo chăn lên, cô thò đầu ra nói với Dư Quả: “Bây giờ thì tắt đèn đi.” “?” “Tớ muốn đi ngủ!” Dư Quả nhìn đồng hồ: “Mới mười giờ tối. Cuộc sống về đêm của giới trẻ vừa mới bắt đầu mà!” “Không, một nhân vật vĩ đại từng nói, người đi ngủ muộn sẽ không có người yêu.” Dư Quả ngớ người ra: “Nhân vật vĩ đại nào nói vậy?” “Lỗ Tấn nói.” ? Tại sao tất cả đều là Lỗ Tấn nói vậy? Lỗ Tấn từng nói nhiều lời như vậy sao??? Tác giả có lời muốn nói: Chào mọi người! Tôi đã trở lại làm việc với bộ truyện mới rồi đây! Còn có, là bộ có bối cảnh đô thị. Chương 3 sẽ chuyển mạch xuyên đến đô thị nha! PS: ‘Chúng ta đã có ham muốn thành công, thì phải dám gánh vác nguy hiểm. Chỉ có như vậy mới có thể thực hiện được mục tiêu vĩ đại cuối cùng.’ — trích từ bài học thành công nào đó trên mạng. Những lời Lỗ Tấn nói trong chương này: Tôi chưa từng nói qua nha. Đôi lời từ pé Hoa Linh: Vậy là chương đầu tiên của truyện “Bạch Đào Nhầm To Rồi” này đã ra. Vì 1 chương truyện của bộ này khá dài nên Cốc sẽ đăng chương mới vào thứ 2 và thứ 7 hàng tuần trên wordpress và cập nhật trên wattpad sau nha. Vẫn câu nói cũ, trong lúc dịch có sai sót gì mong mọi người nhẹ nhàng góp ý, xin đừng nói lời làm tổn thương nhau hiuhiu. Hy vọng mọi người sẽ thích bộ truyện mới này của Diệp Phỉ Nhiên, cũng như ủng hộ Cốc nhé *gửi ngàn timm*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]