Tại một căn phòng bệnh ở thành phố X.
Một thân ảnh lẻ loi đang ngắm nhìn những con người tự do di chuyển, tự do hoạt động.
Có ai biết, cô rất mong muốn được như họ. Có thể đi bằng chính đôi chân của mình là một món quà xa xỉ đối với cô. Nhưng số phận trớ trêu thay, đôi chân của cô từ lúc năm tuổi đã bị tai nạn nên không còn di chuyển được nữa mặc dù đã phẩu thuật nhiều lần.
Bỗng nhiên bên ngoài có giọng trẻ con nhõng nhẽo vọng vào trong phòng.
- Cha mẹ, mua cho con quả bong bóng kia nhé?
- Ừ, để ba mẹ mua cho con nhé. – Một giọng nữ lại vang lên chắc chắn là mẹ của đứa bé.
Bất trợt một cảnh hiện trong đầu cô đó chính là ngày mà cha mẹ cô ra đi bỏ cô lại một mình.
[Cách tuyến]
- Cha mẹ, có xe bán kem kìa.
Một thân ảnh nhỏ bé hai tay nhỏ nhắn nắm hai người chạy nhanh về chiếc xe bán kem.
- Từ từ nào Dạ Nguyệt, ha ha con nhỏ này. – Mẹ cô mắng yêu.
Ba người không thấy một chiếc xe lao nhanh về phía này.
Trong xe.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang vừa lái xe vừa lái chuyện bỗng nhiên chiếc điện thoại của ông ta rơi xuống. Sau khi cúi xuống nhặt vừa ngẩng đầu lên trước đầu xe của ông là thân ảnh của ba mẹ Dạ Nguyệt.
Ầm...
Dạ Nguyệt cảm thấy ba mẹ mình đẩy mình sang một bên, cô quay người lại.
Đỏ, màu đỏ... là máu.
-Ba mẹ. - Tiếng la tuyệt vọng của cô bé ba tuổi vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-da-nguyet/124723/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.