Do phải miễn cưỡng đi theo chân Điền Hồ nên Đoàn Bội Cơ vừa đi vừa lảm nhảm chì chiết luôn miệng.
Sẵn đang hoang mang, Điền Hồ sinh bực, quay lại mắng Đoàn Bội Cơ :
- Tiểu sư muội có chịu thôi ngay không ? Phương cô nương dù có là ngườiThủy Phương Cung thì đa sao ? Nàng đã giúp ngu huynh không phải chỉ mộtlần. Nếu muốn hại, Phương cô nương đã hại ngu huynh từ lâu rồi. Đâu cầnTiểu sư muội này giờ cứ luôn miệng nhắc nhở cảnh giác.
Đoàn Bội Cơ tái mặt :
- Ta hiểu rồi. Ngươi đã bị yêu nữ Thủy Phương Cung mê hoặc. Thế nào, mùivị của cái hôn đầu đời phải chăng là rất thú vị ? Hạng người luôn khắckhổ như ngươi đâu dễ gì quên hương vị đó, phải không ?
Điền Hồ biến sắc :
- Tiểu sư muội đã thấy tất cả ? Ta...
Phương Băng đang đi phía trước, cũng quay phắt lại :
- Cô nương nói thật chẳng sai. Vì ta cũng phái thừa nhận đó là thứ hươngvị mê ly khó tả. Cô nương hỏi như thế phải chăng vì đố kỵ, do chưa đượchưởng hương vị đó lần nào ? Nếu là vậy, ta thật sự nuối tiếc cho cônương.
Điền Hồ đỏ mặt, lúng túng quay nhìn Phương Băng :
- Phương cô nương...
Phương Băng cười lạnh :
- Công tử không thừa nhận đó là thứ hương vị khó quên ư ? Làm người cầnphải có lập trường. Có nói có, không nói không. Điều đáng tin thì phảitin, điều đáng ngờ thì trước sau vẫn phải ngờ. Tiểu nữ đã bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-u-linh/2457978/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.