Bách Lý Hoàng cười như chưa bao giờ được cười. Và ycứ đưa tay chỉ mãi vào Điền Hồ, lúc này đang được đặt nằm trên một mặtghềnh cheo leo, chỉ cần một lực đạo dù thật nhẹ tác động vào cũng đủ làm Điền Hồ mất thăng bằng, rơi ngay vào Vô Đề Thủy.
Y vừa cười vừa bảo :
- Ngươi đang oán hận vì ta đã lừa ngươi ? Ha.. ha. vậy việc ta hạ lệnhhủy hoại di cốt của người chỉ suýt nữa đã làm mẩu thân ta thất sủng,theo ngươi là chuyện chẳng nên làm? Ha... ha... hay ngươi hận vì đã bịta lừa? Ha... ha... cho ngươi hay, kẻ nào bị ta chọn làm đối tượng đểđối phó, kẻ đó thật vô phúc. Ha.. ha..và kẻ đó chính là ngươi lúc này.Ha... ha.. thôi nha, ngươi có muốn báo thù rửa hận thì cứ chờ đến kiếpsau. Ha... ha... đi nào!.
Vù...
Y hất kình và luồng lực đạo đã cuốn bổng Điền Hồ lên, sau đó ném thẳng vào một khoảng không vô tận.
Điền Hồ ngay lúc này không hiểu sao lại hoàn toàn không lo cho bản thân.Trái lại, dù đang bị khoảng không vô tận nuốt chửng, hắn vẫn cố kêu :
- Bách Lý Hoàng ! Ta sẽ không tha cho ngươi nếu ngươi dám hãm hại Tiểu sư muội ta Đoàn Bội Cơ !
Và gió ù ù thổi qua tai, lúc Điền Hồ sắp rơi vào một mặt nước cuồng nộ chảy.
Tuy vậy Điền Hồ vẫn nghe tràng cười đắc ý của Bách Lý Hoàng xuyên thẳng vào màng nhỉ:
- Ngươi chớ lo cho nàng. Vì không bao lâu nữa, nàng sẻ là thê tử của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-u-linh/2457952/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.