Bách Lý Hoàng cười như chưa bao giờ được cười. Và ycứ đưa tay chỉ mãi vào Điền Hồ, lúc này đang được đặt nằm trên một mặtghềnh cheo leo, chỉ cần một lực đạo dù thật nhẹ tác động vào cũng đủ làm Điền Hồ mất thăng bằng, rơi ngay vào Vô Đề Thủy.
Y vừa cười vừa bảo :
- Ngươi đang oán hận vì ta đã lừa ngươi ? Ha.. ha. vậy việc ta hạ lệnhhủy hoại di cốt của người chỉ suýt nữa đã làm mẩu thân ta thất sủng,theo ngươi là chuyện chẳng nên làm? Ha... ha... hay ngươi hận vì đã bịta lừa? Ha... ha... cho ngươi hay, kẻ nào bị ta chọn làm đối tượng đểđối phó, kẻ đó thật vô phúc. Ha.. ha..và kẻ đó chính là ngươi lúc này.Ha... ha.. thôi nha, ngươi có muốn báo thù rửa hận thì cứ chờ đến kiếpsau. Ha... ha... đi nào!.
Vù...
Y hất kình và luồng lực đạo đã cuốn bổng Điền Hồ lên, sau đó ném thẳng vào một khoảng không vô tận.
Điền Hồ ngay lúc này không hiểu sao lại hoàn toàn không lo cho bản thân.Trái lại, dù đang bị khoảng không vô tận nuốt chửng, hắn vẫn cố kêu :
- Bách Lý Hoàng ! Ta sẽ không tha cho ngươi nếu ngươi dám hãm hại Tiểu sư muội ta Đoàn Bội Cơ !
Và gió ù ù thổi qua tai, lúc Điền Hồ sắp rơi vào một mặt nước cuồng nộ chảy.
Tuy vậy Điền Hồ vẫn nghe tràng cười đắc ý của Bách Lý Hoàng xuyên thẳng vào màng nhỉ:
- Ngươi chớ lo cho nàng. Vì không bao lâu nữa, nàng sẻ là thê tử của Bách Lý Hoàng ta. Ha...ha...
Ùm !
Mặt nước chợt vỡ ra, đón nhận thân hình nặng nề của Điền Hồ vừa gieo xuống. Sau đó, sau một lúc mặc tình quăng quật, làn nước giá lạnh liên nhấnchìm hoàn toàn Điền Hồ và làm hắn mất đạng vào một nơi được gọi là ThủyVô Đề.
- Điền thiếu hiệp ! Nếu đã tỉnh xin hãy nghe tiểu nhân căn dặn. Điền thiếu hiệp ! Xin cứ nằm yên, đừng gây kinh động. Điền thiếuhiệp cứ nghe tiểu nhân căn dặn không ?
Những loạt thanh âm thìthào cứ xoáy mãi vào tai và sau cùng chuỗi thanh âm đó cũng xuyên sâuvào tiềm thức, làm cho nhận thức quay trở lại với Điền Hồ.
Hắn vừa cựa mình ú ớ thì bị một bàn tay bịt ngang miệng, và chuỗi thanh âm thì thào lúc nãy lại vang lên :
- Xin đừng gây kinh động, Điền thiếu hiệp nghe rõ lời tiểu nhân dặn chứ ?
Điền Hồ lay động đầu và ngơ ngác nhìn quanh:
Hiểu ý , giọng thì thào kia lại vang lên :
- Tiểu nhân là Nam Lý, ắt thiếu hiệp còn nhớ ? Chính tiểu nhân đã cứuthiếu hiệp. Và nơi chúng ta đang náu thân đây chính là phần khuyết vàocửa vách đá ngay
bên cạnh thác ghềnh. Thiếu hiệp chưa mất mạng ở Vô Đề Thủy, cũng như tiểu nhân vẫn chưa mất mạng.
Có những lượt ánh sáng nhờ nhờ đưa đến, đủ cho Điền Hồ phát hiện, bản thân quả nhiên đang nằm thu lu trong lòng một thạch động âm u và nhơ nhớp.Chỉ cách Điền Hồ chưa đầy trượng là một màn nước trắng xóa vẩn cứ ào àotuôn đổ, tạo thành những tiếng ầm ầm khuấy đảo không gian.
Cònngồi bên cạnh Điền Hồ thật không sai, đúng là gã đồng tử có tên là NamLý với đầu để chỏm và kèm theo diện mạo cửa một đứa trẻ tuổi chỉ chừngmười hai.
Nhìn theo ánh mắt của Điền Hồ, như biết Điền Hồ sắp hỏi gì, Nam Lý lên tiếng :
- Thiếu hiệp muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho thiếu hiệp và tiểu nhân,hay hoang mang không hiểu vì sao tiểu nhân dặn thiếu hiệp không được gây kinh động ?
Hắn thì thào :
- Cả hai. Nhất là vì sao tiểu huynh đệ lại cứu ta.
Nam Lý đáp lời :
- Trước hết hãy nói về địa thế chốn này. Đây là nơi có quá nhiều đường đi lối lại, chẳng biết sẽ dẫn thông đến đâu. Do vậy, tiểu nhân vẫn sợ, nếu chúng ta không khéo giữ gìn, nhỡ mọi tiếng động do chúng ta gây ra vôtình vang đến tai bọn họ, ắt chúng ta sẻ không còn được yên thân như thế này.
Điền Hồ đành gật đầu cho gã vui, mặc dù chúng muốn gật chút nào :
- Tiểu huynh đệ cẩn trọng như thế cũng tốt. Vậy chuyện gì đã xảy ra ?
Nam Lý kể :
- Có thể thiếu hiệp cho rằng lời của tiểu nhân không đáng tin. Nhưng thật ra, theo tiểu nhân biết và qua những gì đã nghe kể thì hầu như không có nhân vật nào vừa mới sinh ra đã có bản chất độc ác như công tử của tiểu nhân. Hóa ra thiếu hiệp đã nghĩ vì lời cầu xin của thiếu hiệp, tiểunhân sau đó được công tử tha thứ thật sao ?
Không bao giờ cóchuyện tha thứ đối với công tử tiểu nhân. Bằng chứng là lúc này đây tiểu nhân và thiếu hiệp đều có chung một số phận.
Điền Hồ gật gù :
- Tiểu huynh đệ muốn nói bản thân tiểu huynh đệ đã bị ném xuống Thủy Vô Đề ?
Nam Lý lắc đầu và sức mặt có vẻ ngường ngượng thế nào ấy :
- Tiếng là bị ném nhưng do giữa bọn tiểu nhân với nhau, cùng được công tử cưu mang và cùng lớn lên, nên cũng có phần nào nảy sinh nào cảm. Vậy là thay vì bọn Đông Lý ném, tiểu nhân được hưởng đặc ân là tự mình leoxuống.
Điền Hố hoài nghi :
- Tự leo xuống được ư ?
Không được cũng phải được. Vì đối với bọn Đông Lý, để tiểu nhân tự sinh tựdiệt đã là mạo hiểm lắm rồi. Vì nếu để tin này lộ ra và đến tai công tử, bọn Đông Lý chắc chắn không thể thoát chết. Còn phần tiểu nhân, nóithật cho thiếu hiệp nghe, Thủy Vô Đề chưa hề buông tha một ai, đó làtính từ ngày tiểu nhân có chút hiểu biết cho đến tận lúc này, nên dùgieo mình xuống hay tự leo xuống, tiểu nhân kể như đã cầm chắc cái chết.
Chỉ có điều, tiểu nhân quyết phải sống để ít nào cũng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, cũng là tâm nguyện duy nhất cửa tiểu nhân kể từ khi khôn lớn cho đến nay.
Điền Hồ hỏi cho có hỏi :
- Là tâm nguyện gì ?
Nam Lý trố mắt :
- Thiếu hiệp không tự đoán ra sao ? Thảo nào khi bình phẩm về thiếu hiệp, công tử của tiểu nhân đã đắc ý khi nói với Thạch cô nương, rằng thiếuhiệp là người...là người....
Điền Hồ chợt lạnh giọng, lúc thấy Nam Lý tỏ vẻ ngập ngừng :
- Bách Lý Hoàng bình phẩm về ta như thế nào?
Nam Lý rụt rè :
- Tiểu nhân nói ra, thiếu hiệp không giận chứ?
- Nói đi !
Nam Lý lại để lộ nét mặt ngương ngượng :
- Công tử bảo thiếu hiệp là người ngu xuẩn.
Điền Hồ giật mình :
- Ta ngu xuẩn ? Y bình phẩm ta như thế thật sao ? Vì nguyên do gì ?
Nam Lý thì thào đã nhỏ, giờ lại còn thì thào nhỏ hơn :
- Công tử bảo, nếu không do thiếu hiệp tự tiết lộ thì suốt đời suốt kiếpnày công tử dù có nằm mơ cũng không sao ngờ cách phá giải công phuNghịch Thiên Hồi Chuyển lại dễ dàng đến vậy. Chỉ cần cho thiếu hiệp dùng một liều linh dược nhỏ thế là xong, quá đủ để nhổ bỏ một cây gai trướcmắt.
Điền Hồ cau mặt :
- Ta hiểu rồi. Nhưng bảo ta nguxuẩn là y cao ngạo quá sớm. Không sai, đúng là do ta tự tiết lộ, nhưngnào phải ta tiết lộ với y hay bạ ai ta cũng tiết lộ ?
-Ta đâu lường trước Đoàn Mộc Huyền Đại tỷ lại dễ dàng lọt vào tay y.
Vẫn đang bực bội, Điền Hồ cáu gắt với Nam Lý :
- Nói tóm lại, tâm nguyện gì lúc nãy tiểu huynh đệ có đề cập? Hay mau nói xem.
Nam Lý giận dỗi :
- Còn tám nguyện gì nữa nếu không là cứu mạng thiếu hiệp, đáp lại sự quan tâm của thiếu hiệp là người đầu tiên dám trước mặt công tử để lộ điềuđó.
Điền Hồ hoài nghi :
- Cứu ta ? Nói như vậy tiểu huynh đệ đã biết trước là thế nào ta cũng bị ném xuống Thủy Vô Đề ?
Nam Lý lầu bầu :
- Nào phải chỉ một mình tiểu nhân biết trước điều này ? Tóm lại, bất luận là ai, hễ đã lọt vào tay công tử thì sớm muộn gì cũng bị ném vào ThuỷVô Đề.
Lần đầu tiên Điền Hồ chịu quan tâm đến những gì Nam Lý tiết lộ :
- Y đà định sẵn số phận ta như thế sao ?
Thái độ của Điền Hồ làm Nam Lý có phần hài lòng :
- Ở Thủy Trung Tiên Bồng Nhược Trang đâu phải có nhiều người lưu ngụ ?Tất cả chỉ khoảng chín mười người như thiếu hiệp đã thấy. Cho nên, mọidiễn biến dù nhỏ ở nơi này đều không giấu được ai. Và trước khi thiếuhiệp được đưa đến đây, ai ai cũng biết kết cục của thiếu hiệp là thếnào.
Nói đến đây, Nam Lý mỉm cười mãn nguyện :
- Nhưng vì không biết kết cục đó sẽ đến với thiếu hiệp vào lúc nào nên ba ngày qua tiểu nhân cứ phải mạo hiểm men theo bờ đá để dõi nhìn ra ngoài. Vậy làcuối cùng, tiểu nhân cũng cứu được thiếu hiệp.
Điền Hồ từ từ ngồi dậy :
- Đã bảo đây là Thủy Vô Đề, tiểu huynh đệ làm sao cứu được ta ?
Nam Lý chợt nhún vai, cung cách y như người lớn, dù niên kỷ của gã thì không phải như vậy :
- Cứ tận nhân lực thì tri thiên mệnh, đâu việc gì phải lo. Nhưng nói thìnói vậy chứ tiểu nhân vẫn có sự chuẩn bị. Đây, thiếu hiệp nhìn xem.
Nhìn theo hướng tay chỉ của Nam Lý, Điền Hồ vỡ lẽ khi phát hiện một cuộn dây gai nằm thu lu ở một xó :
- Tiểu huynh đệ đã dùng sợi dây này, buộc quanh ta và kéo ta vào đây ?Bọn Đông Lý không phát hiện tiểu huynh đệ đã thủ sẳn sợi dây sao ?
Nam Lý chúm chím cười :
- Là bọn tiểu nhân bấy lâu nay vẫn bảo nhau và chuẩn bị sẵn đấy chứ? Vàđương nhiên trước khi thi hành mệnh lệnh của công tử, bọn Đông Lý đãtrao cho tiểu nhân sợi dây cứu sinh này, kèm theo đó là một ít vật thựcđủ đùng cho năm bảy ngày.
Điền Hồ nhăn mặt :
- Bảo nhau chuẩn bị sẵn ? Tiểu huynh đệ hãy giải thích rỏ xem nào !
Nam Lý chợt thở dài :
- Được chọn làm tiểu đồng hầu hạ dưới trướng công tử, bắt cứ ai trong bọn tiểu nhân đều biết trước bản thân kể như đang đánh đu với Tử thần.Không sớm thì muộn cũng có lần làm phật ý công tử. Và hậu quả dĩ nhiênlà phải như nhau, đều bị mất xác dưới Thủy Vô Đề. Do đó, để chuẩn bị sẵn cho tương lai mịt mù, bọn tiểu nhân đã bảo nhau hễ ai trong bọn tiểunhân bị công tử xử phạt thì những người còn lại phải cố tìm cách giúp đỡ kẻ vô phúc. Chỉ mong sao bọn Đông Lý đủ thời gian để chuẩn bị thêm sợidây kế tiếp, trước khi lại có người bị công tử xử phạt.
Ngay từ đầu được Nam Lý cứu, tâm trạng của Điền Hồ là tâm trạng của kẻ "kinh cung chi điểu" nên luôn giữ vẻ đa nghi.
Nhưng đến lúc này, khi nghe Nam Lý tuần tự thuật lại và giải thích, Điền Hồ mới biết là đã nghi oan cho Nam Lý.
Do đó, với thái độ cởi mở hơn Điền Hồ chợt hỏi :
- Bảo được chọn làm người hầu hạ dưới trướng công tử là có ý gì ?
Nam Lý tỏ ra kinh ngạc :
- Hóa ra thiếu hiệp chưa biết chút gì về Công tử của tiểu nhân ư?
Điền Hồ lắc đầu :
- Nếu biết ta còn hỏi làm gì ?
Nam Lý bảo :
- Theo tiểu nhân nghe kể thì công tử do bẩm sinh độc ác nên Cung ChủNương Nương mới bố trí cho công tử sống biệt lập ở nơi này, hầu tránhnhững sự việc không hay, nếu như vẫn cứ để công tử ở bên mình Cung ChủNương Nương.
- Là Cung Chủ Thủy Phương Cung ?
Nam Lý gậtđầu : - Đúng vậy. Và cứ thế, mỗi năm một lần, Cung Chủ Nương Nương mộtxa giá đến tận đây thăm công tử. Lần nào cũng vậy cùng đi với Cung ChủNương Nương luôn luôn có ba nhóm người bị bắt buộc phải tháp tùng.
Nhóm đầu tiên nhóm những đứa trẻ như tiểu nhân, để công tử nếu cần thì chọnvào thay thế những đứa trẻ đả bị công tử xử phạt. Nhóm thứ hai là nhữngthị tỳ; chủ yếu là để công tử hoán đổi gọi là thay đổi hương vị trongchuyện phòng the. Còn nhóm thứ ba, tội nhất là nhóm này.
Điền Hồcàng nghe càng thất kinh, đến phải toát mồ hôi lạnh vì bản chất quá độcác của Bách Lý Hoàng. Nên khi nghe Nam Lý nói đến đây, Điền Hồ rùng mình hỏi :
- Nhóm cuối cùng thì sao ?
- Là những nhân vật bịThủy Phương Cung khép vào hàng phạm nhân. Họ được đưa đến để công tử códịp buông dung dã tính. Và những nhân vật này đều lần lượt mất xác dướiThủy Vô Đề.
Điền Hồ hoang mang :
- Họ gồm những ai ? Vì sao bị khéo vào loại phạm nhân của Thủy Phương Cung ?
Nam Lý lắc đầu :
- Tiểu nhân không biết, vì tiểu nhân chỉ được Cung chủ Nương Nương nuôinấng chưa được bao lâu thì bị công tử chọn ngay lần đầu tiểu nhân theoCung Chủ Nương Nương đến đây. Thiếu hiệp vặn hỏi để làm gì ? Hay thiếuhiệp có bằng hữu bị Thủy Phương Cung bắt giữ ?
- Điền Hồ mỉm cười :
- Cũng may là ta không có nhiều bằng hữu, và chỉ mới có một mình Đoàn Mộc Huyền là bị Bách Lý Hoàng bắt giữ. Hi vọng với thân phận Chưởng môn một Đại phái, Đoàn Mộc Đại tỷ sẽ không đến nỗi thiệt mạng. Còn vì sao tahỏi, dễ thôi, ta quyết không để hạng người độc ác như Bách Lý Hoàng tiếp tục tồn tại và hoành hành bá đạo nữa.
Nam Lý vụ mở tròn hai mắt :
- Thiếu hiệp thực hiện được sao? Trong khi bản thân thiếu hiệp, và cảtiểu nhân nữa, vị tất được toàn mạng ở một nơi như thế này.
Điền Hồ chợt nheo mắt nhìn Nam Lý:
- Cứ tận nhân lực thì lo gì không tri thiên mệnh. Chẳng phải tiểu huynhđệ đã nói câu đó với ta sao ? Vậy thì chưa tận nhân lực đừng vội tuyệtvọng.
Đoạn Điền Hồ cho tay vào bọc áo, lấy ra lọ Đan dược bảo mệnh của Đoàn Mộc Huyền trước đây Điền Hồ đã tình cờ nhặt.
Sau khi trút ra lòng bàn tay hai hạt Bạch Liên Vạn Niên, Điền Hồ ngần ngừ hỏi Nam Lý :
- Công phu của tiểu huynh đệ là thế nào ?
Nam Lý vừa lắc đầu đáp vừa ngây người nhìn mãi vào lòng bàn tay Điền Hồ :
- Tiểu nhân không biết võ công. Thiếu hiệp định làm gì với hai hạt sen đó?
Điền Hồ kinh ngạc :
- Chính Đông Lý đã phô diễn khinh công thượng thừa ta cứ ngỡ ai trong bọn tiểu huynh đệ cũng đều có bản lãnh tương tự mới phải ?
Nam Lý lắc đầu :
- Người mà thiếu hiệp thấy không phải Đông Lý. Và lẽ đương nhiên không ai trong bọn tiểu nhân am hiểu võ công, kể cả các tỷ tỷ thị tỳ cũng vậy.
Điền Hồ hoài nghi :
- Vậy thì ai đã giả làm Đông Lý ? Và sao kẻ đó không phát hiện mưu toangiúp đỡ tiểu huynh đệ, cho dù ta nhìn thấy rõ kẻ đó đã ra tay bắt giữtiểu huynh đệ ?
Nam Lý phì cười :
- Công tử của bọn tiểunhân luôn đắc ý với thủ đoạn này. Đó là một nhân vặt dị hình dị dạng,nghe đâu là bào muội của công tử tiểu nhân. Những bình hương tỏa khóinghi nhút do bọn tiểu nhân cầm là cốt ý che mắt những ai cần được côngtử lòe bịp. Kỳ thực nhân vật đó luôn nép sau người công tử. Và khi cầnphô diễn, nhân vật đó mới hiện thân, với y phục và diện mạo đã được cảidạng sẳn thành một người nào đó trong bọn tiểu nhân. Đến khi phô diễnxong phận sự kể như hoàn thành nhân và đó mới lên bỏ đi, quay về nơi yluôn náu mình vì mặc cảm có thân hình cứ luôn như một đứa trẻ.
Tuy chưa tin lắm vào câu chuyện này nhưng Điền Hồ vẫn trao cho Nam Lý một hạt Bạch Liên Vạn Niên :
- Muốn tìm cho được sinh lộ, ta và tiểu huynh đệ đương nhiên cần phải cómột ít công phu. Chỉ một hạt như thế này sẽ giúp tiểu huynh đệ có mườinăm công lực. Tiểu huynh đệ cứ nhận lấy, ta sẽ chỉ điểm cho tiểu huynhđệ cách hành công. Nào dùng đi, sao lại ngó ta như thế?
Nam Lý đưa tay nhận lấy và hoài nghi :
- Cứ theo thiếu hiệp nói thì tiểu nhân hiểu đây là một trong những báuvật hãn thế. Thiếu hiệp không tiếc sao khi nguyện ý giao cho tiểu nhânmột hạt ?
Điền Hồ phì cười :
- Dù có là báu vật hãn thếthì cũng chỉ được dùng để cứu người. Ta và tiểu huynh đệ điều có chungmột cảnh ngộ, đúng không ? Vậy thì áy náy làm gì nữa mà không chịu dùng ? Huống chi, giả như hoàn cảnh không cho chúng ta thoát, ta có tham lamgiữ lại những vật này cung chỉ vô dụng. Nào, dùng đi.
Và Điền Hồ cùng tự dùng một hạt Bạch Liên Vạn Niên, giúp Nam Lý tin tưởng cũng dùng theo.
Sau đó, Điền Hồ bảo :
- Trước đây vì ta gấp báo Thù nên đã mạo hiểm, chọn cách luyện công theoNghịch Thiên Hồi Chuyển để thu ngắn thời gian. Nhưng việc đó đã bấtthành, vì đã bị phá hủy toàn bộ nội lực đã luyện.
Cái mất bù chocái được, tuy bây giờ ta phải khôi luyện lại từ đầu nhưng nhờ đó sinhmạng ta có thể bảo lưu, không còn bị yểu mạng như trước đây ta đã tựbiết như thế nữa :
Nam Lý bật hỏi :
- Bị yểu mạng ư ? Nói như thế là có ý gì ?
Điền Hồ lắc đầu :
- Để sau này ta sẽ giải thích. Nhưng nếu nói ngắn gọn thì càng luyện theo công phu Nghịch Thiên Hồi Chuyển thì người luyện càng bị vắn số có thểchết bất cứ lúc nào. Còn bây giờ, để ta truyền cho tiểu huynh đệ tâmpháp nội công của Điền gia. Hảy chú tâm nghe cho rõ đây.
Sau mộtlúc lâu giảng giải cho Nam Lý hiểu, Điền Hồ vội giục Nam Lý tọa công,dùng dược lực của hạt Bạch Liên Vạn Niên để dẫn lưu nội kình phát sinhchu lưu khắp các kinh mạch. Và sau đó, Điền Hồ chìm dần vào vô thức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]