Vút... Vút...
Ba bóng nhân ảnh lướt đi thậtnhanh và chẳng mấy chốc thân mình họ đã lẩn khuất vào núi rừng mờ mịt xa xa, nhưng những bóng u linh tan vào cõi hư vô ngay khi vầng dương vừaló dạng xua tan bóng đêm.
Cảnh núi rừng thường tịch mịch.Thếnhưng riêng hôm nay thì khác. Bởi cảnh tịch mịch của vùng núi rừng ở đây về cơ bản tuy vần tồn tại, nhưng chốc chốc lại bị từng lượt người xuấthiện và nhanh chóng lao đi phá vỡ.
Điều này như tiên báo khungcảnh ở đây sắp xảy ra sự biến trọng đại. Và lời tiên báo đó dần dần trởthành sự thật, khi lại có thêm nhiều lượt người nữa xuất hiện.
Vút... Vút...
Cách di chuyển của những lượt người này tuy có chung hướng đi với những lượt người trước đó, nhưng so về cước lực và khinh thân pháp thì họ khôngnhanh bằng. Vả chăng, đó là nguyên do giải thích sự xuất hiện có phầnchậm trể của họ.
Và vì chậm, biết là đã chậm chân nên họ, khôngai bảo ai, đều có sắc mặt thật khẩn trương. Họ mải miết lao đi, bất chấp nhịp hô hấp trì trệ của mỗi người trong họ đã và đang cáo giác rằng họđã quá mệt mỏi. Tuy vậy, họ vẫn tiếp tục đi đi mãi về khu núi rừng mờmịt xa xa.
Có hai cách giải thích về sự kiên trì nhẫn nại của họ. Thứ nhất là họ muốn bằng mọi giá phải đến được nơi cần đến, dù chậmcũng phải đến, phải có mặt. Cách giải thích thứ hai là vì rằng họ tuychậm nhưng vẫn nhanh hơn so với vô khối người không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-u-linh/2457926/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.