“……” Nhìn thỏi vàng chói lóa trong tay hắn, Dương Tuyết cảm thấy đau đầu, lại nhìn vào ánh mắt như sắp vắt ra mực của Đại Thánh, nàng đành c.ắ.n răng, nhỏ giọng nói:
“Nghe ta giải thích đã…”
“Ta phải đi tìm hắn ngay!”
Đại Thánh bước qua nàng, tức tối lao ra ngoài, giọng đầy giận dữ:
“Pháp thuật còn chưa giải trừ, vậy mà dám tự tiện bắt nàng đi? Ta xem hắn còn làm Thần Tài được bao lâu!”
“Đại Thánh, đừng mà!”
Dương Tuyết hoảng hốt, vội ôm chặt lấy chân hắn:
“Đừng xúc động, ta đi là có chuyện chính đáng…”
“Lão Tôn đang rất giận, đừng cản ta!”
Hắn sầm mặt lại, cố gắng gỡ tay nàng ra:
“Không biết tự lượng sức! Nàng là nữ nhân của ta, người khác vừa gọi một tiếng đã theo đi, còn chẳng thèm nói với ta một câu?!”
“Chuyện gấp quá…”
Dương Tuyết nắm chặt lấy vạt áo hắn, thấp giọng dỗ:
“Nghe ta nói đã được không?”
“Không được!”
Tôn Ngộ Không bay thẳng ra khỏi Thủy Liêm Động:
“Ta phải—”
Hắn vừa định nói “đi rồi sẽ về ngay”, ngẩng đầu lên đã thấy bầu trời dị biến, liền dừng lại giữa không trung:
“Trời sập rồi sao?”
Dương Tuyết nhân cơ hội ôm lấy hắn, vội giải thích:
“Thiên đình mất một món rất quan trọng, chắc giờ đang náo loạn tìm kiếm. Giờ mà đi thì không ổn đâu.”
Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn nàng, nhướng mày:
“Liên quan đến nàng?”
“Ừm.”
Nàng cười ngại ngùng, lép nhép hôn lên má hắn một cái:
“Đại Thánh đừng giận mà, lần sau ta nhất định báo trước. Nhưng Đại Thánh à… hình như chàng không tin ta lắm thì phải…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647104/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.