“Không, Triệu Công Minh, cảm ơn ngài… nhưng ta không thể đi.”
Dương Tuyết bước đến bên cửa sổ, ngẩng nhìn bầu trời đêm yên ả bên ngoài. Gió lặng, trăng sáng sao thưa, hoàn toàn không có dấu hiệu bất thường nào, xem ra lần này Thiên đình sẽ không ầm ĩ rầm rộ.
“Tuyết Nhi!”
Thần Tài quýnh lên, giậm chân sốt ruột.
“Bây giờ không phải lúc bướng bỉnh! Ta không bắt ngươi bỏ mặc Tôn Ngộ Không, mà là Thiên đình đã biết hắn ở đâu rồi!
Nếu ngươi thực sự muốn cứu hắn, thì hãy rời xa hắn! Bằng không, cả đời này ngươi sẽ không thoát khỏi tầm mắt của bọn họ!”
“Tại sao?”
Không phải đã nói tam giới này không ai có thể tính ra được tung tích của nàng sao? “Ngươi là biến số của tam giới, nhưng giờ lại ở bên cạnh Tôn Ngộ Không.
Cho dù hắn không còn vòng Kim Cô nữa, thì vẫn bị nắm trong lòng bàn tay của Như Lai.”
Triệu Công Minh có chút giận, trách móc mà đau lòng:
“Nhưng bọn họ tạm thời sẽ không ra tay rầm rộ, ngươi yên tâm, hắn hiện tại sẽ chưa sao đâu.”
“Nói rõ ràng ra đi.”
Dương Tuyết cảm thấy Thần Tài biết nhiều hơn những gì hắn nói.
“Chẳng lẽ… ngài là người của Thiên đình phái tới?”
“Ngươi có thể không tin ta, nhưng chí ít cũng nên tin người đã trao Thiên Thư cho ngươi.”
Sắc mặt Triệu Công Minh trở nên khó coi:
“Ta là do người đó ủy thác đến cứu ngươi!
Từ đầu đến cuối, trong mắt ngươi chỉ có hắn, hoàn toàn phớt lờ tấm chân tình của ta, thậm chí còn nghi ngờ ta…”
“…”
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647102/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.