Dương Tuyết lặng lẽ theo sát sau lưng Tôn Ngộ Không, cúi người nhìn xuống những tòa cung điện ẩn hiện trong mây mù thần tiên của thiên giới. Nháy mắt một cái, cả hai đã đặt chân tới trước Lăng Tiêu Điện.
Nàng lập tức ẩn thân, chỉ lộ ánh mắt sáng rực nhìn khung cảnh trước mắt: tiên nữ và thiên binh nháo nhào bỏ chạy, cảnh tượng hỗn loạn như một nồi canh thập cẩm.
Dương Tuyết vừa căng thẳng vừa hưng phấn đến phát điên, không kìm được thì thầm:
“Mẹ ơi, sắp gặp bao nhiêu vị thần tiên lẫy lừng rồi, phấn khích quá! Đại Thánh à, nếu chúng ta thoát được kiếp này, ta nhất định sẽ sinh khỉ con cho chàng!”
“…”
Tôn Ngộ Không khựng lại một nhịp, hai má bỗng đỏ bừng như trái cà chua.
Hắn hơi cau mày, quay phắt về phía nàng đang ẩn thân.
Dương Tuyết cũng đứng sững lại.
“…”
Nàng đang phấn khích đến độ dậm chân nhảy cẫng lên, chợt khựng người nhìn hắn, hắn… nghe thấy à? Tôn Ngộ Không sải bước tới trước mặt nàng, ánh mắt nheo lại, giọng điệu lười nhác đầy trào phúng:
“Không phải nàng muốn lấy Đường Tăng sao? Giờ đến lượt ta thì lại nói c.h.ế.t cũng cam lòng là thế nào? Lẽ nào ta vẫn kém tên hòa thượng đó một bậc?”
“Ta không thấy nàng, nhưng nghe thấy nàng đấy.”
Dương Tuyết ngậm miệng trong chớp mắt.
Tôn Ngộ Không hừ lạnh một tiếng, tiếp lời:
“Chỗ này không an toàn. Còn không mau cút về trốn kỹ đi, đợi ta quay lại rồi tính sổ với nàng!”
Dương Tuyết mặt đỏ tía tai, mắt lấp lánh như có sao trời rơi vào.
Trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647094/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.