Sau khi Dương Tuyết thức dậy mới phát hiện, trời đã tối, nàng vậy mà ngủ suốt cả ngày.
Nhưng Tôn Ngộ Không từng nói sẽ đợi bên ngoài. Giờ đã qua nửa canh giờ, mà vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu.
Nàng ngồi bên cửa sổ, lòng rối như tơ vò, vừa chua xót vừa bất an.
Lần này thật đúng là xui xẻo…
Nàng sao lại bất cẩn đến mức đè cả Đại Thánh ngã xuống đất, lại còn… ngồi ngay lên người người ta?!
Tôn Ngộ Không — cái tên ngây thơ chưa từng trải sự đời đó, gặp cú sốc như vậy chắc chẳng khác nào bị sét đánh ngang đầu.
Hắn ấy à, nắm tay con gái còn chưa quen nữa là!
Vậy mà nàng lại cho hắn một phát “đụng chạm vật lý toàn thân” như thế, đã không lật tung mái nhà là quá xuất sắc rồi.
Nghĩ đến cái cảnh đó, Dương Tuyết bỗng cảm thấy thương Đại Thánh… là sao nhỉ? “Haizz…”
Nàng thở dài, lòng lẩm bẩm:
“Chắc con khỉ kia sợ không dám quay về gặp mình nữa rồi…”
Lần sau phải nhẹ tay nhẹ chân, đại thánh phải từ từ dụ, mạnh quá thì… c.h.ế.t oan.
“Haizz cái gì mà haizz? Không vô phòng nghỉ ngơi, cũng chẳng chịu ăn cơm, ngồi đây than thở làm gì? Bị trúng tà rồi hả?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Chủ quán Hoa Nhi từ phòng đi ra chuẩn bị ra nhà xí, vừa thấy vẻ mặt u sầu của Dương Tuyết, không nhịn được trêu một câu.
“Còn nghiêm trọng hơn bị trúng tà.”
Dương Tuyết ôm đầu gục lên bàn, giọng uể oải:
“Hoa tỷ à, tỷ nói xem nếu ta… vô tình trêu chọc hơi mạnh tay với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647077/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.