Gương mặt đang buồn bã của Dương Tuyết bỗng nở nụ , nàng cất giọng phần chắc chắn:
“Đại Thánh?”
“Là .” Giọng của dịu dàng một cách lạ thường, nhanh đưa mắt quanh bốn phía, “Nửa đêm canh ba ngủ, ngươi gì ở đây? Còn nữa, bọn trẻ từ ?”
“Ta cứu chúng.” Dương Tuyết đặt tay lên lồng n.g.ự.c đang đập loạn, cố gắng trấn tĩnh , “Trước tiên đưa bọn nhỏ về thành hãy .”
Tôn Ngộ Không cũng định hỏi nhiều, liền giúp nàng lái xe, đưa đám trẻ trở trong thành.
Nữ tướng thủ vệ cổng thành vô cùng kinh ngạc, ngờ nhiều đứa trẻ như bọn buôn lén đưa khỏi thành ngay mắt .
Dương Tuyết phân tích với họ, lẽ bọn trẻ đưa từng đứa một, tập hợp chuẩn mang đến nơi khác.
Các nữ tướng quyết định lập tức tăng cường kiểm tra, nghiêm túc xử lý vụ việc.
Một đứa lớn hơn, còn nhớ đường về nhà thì binh sĩ hộ tống về tận nhà. Những đứa còn hoặc nên về thì òa , ôm chặt lấy chân Dương Tuyết.
“Hu hu… Tỷ tỷ cứu , về , !”
“Tỷ tỷ cứu , còn nữa , xin tỷ nhận nuôi …” đứa to nhất chính là Tiểu Sơn.
“Tỷ tỷ cứu , nếu về nhà sẽ đem bán mất. Nhà nghèo lắm, hối hận vì sinh .” một cô bé mười tuổi túm lấy ống quần nàng, mắt rưng rưng .
Dương Tuyết đành lòng, liền quyết định tạm thời đưa ba đứa nhỏ theo .
Nàng với lính canh cổng:
“Yên tâm, nếu thể sắp xếp thỏa, sẽ đưa các bé , giao cho các xử lý.”
Thấy nữ tử cũng là lương thiện, cứu bọn trẻ thì chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647066/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.