Phía Núi Đại Thanh một ngọn núi nhỏ tên, địa hình hiểm trở, cây cối rậm rạp, đến cả đám tiểu yêu gần đó cũng chẳng ai bén mảng tới.
Năm xưa khi Hắc Báo Vương còn là một con báo nhỏ, từng đến đây dưỡng thương và tình cờ phát hiện nơi , một phúc địa hiếm mà từng tiết lộ với bất kỳ ai.
Bên trong một hang đá bán lộ thiên, nơi bài trí đầy đủ, dấu vết từng sinh sống. Trên giường phủ một lớp bụi mỏng, hiển nhiên lâu ai ở.
Dương Tuyết suối nước nóng bên trong, vô cùng chui ngâm một trận cho , đáng tiếc Hắc Báo Vương vẻ gì là định rời .
“Chi bằng ngươi kể cho lai lịch của cuốn thiên thư đó .”
“Người đưa sách cho là một ông lão thần bí, chỉ rằng sách duyên với .”
Dương Tuyết đoán rằng ông lão hẳn bình thường, khi còn cao hơn cả Như Lai, nếu thể nương nhờ trướng ông, lẽ sẽ tránh sự truy sát từ Tây Thiên.
“Lão nhân mà cô nương , là sư tổ của .”
“Ngay cả ngươi cũng phận thực sự của ông .”
“Chỉ rằng trong Tam Giới, ông thuộc bất cứ phe phái nào, là nhân vật thần bí từ thuở khai thiên lập địa. Rất ít từng gặp ông, càng ít lai lịch.”
Nói tới đây, ánh mắt Hắc Báo Vương hiện rõ sự kính ngưỡng thể che giấu.
Dương Tuyết gật đầu:
“Vậy… ngươi hơn một ngàn tuổi ?”
Hắc Báo Vương hỏi bất ngờ, nhất thời sững .
Nhất là khi thấy ánh mắt của nàng, rõ ràng là “chê già”, lòng nhói một chút.
“ .”
Thật thì… gần hai ngàn , nhưng tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647056/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.