“Sư phụ, đồ nhi bay một vòng mà ngay cả một con thỏ cũng không gặp, làm gì có nhiều yêu quái như thế. Sư phụ cứ yên tâm ăn đi, có đồ nhi ở đây, bọn chúng nào dám làm càn.”
Tôn Ngộ Không vừa ôm đào ăn, vừa nghĩ: Không có yêu quái thì càng tốt, bản Đại Thánh còn có thể nghỉ ngơi một chút.
“Trong lòng sư phụ có chút bất an, theo lệ thường, một ngọn núi lớn như vậy, vắng bóng con người, chính là nơi thích hợp để yêu quái ẩn náu.”
“Ngộ Không, ngươi nên đi xem thử, tránh để bị chúng tập kích bất ngờ.”
Đường Tăng lo lắng nhìn Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không thầm nghĩ: Sư phụ chắc là bị yêu quái quấy rối quen rồi, giờ đột nhiên không thấy ai xuất hiện lại cảm thấy không quen sao? Tâm tư của người phàm đúng là khó hiểu!
Hắn vác Kim Cô Bổng đứng dậy, ai bảo sư phụ là người mà hắn phải bảo vệ chứ?
Còn có thể làm sao, chiều thôi!
“Sư phụ, đồ nhi đi một lát sẽ quay lại.”
Nói xong, Tôn Ngộ Không lộn một vòng nhảy lên Cân Đẩu Vân, xuất hiện trên không trung Bạch Hổ Lĩnh.
“Trên núi này rõ ràng có yêu khí, nhưng lại chẳng gặp được dù chỉ là một con tiểu yêu.”
Tôn Ngộ Không đưa tay che trán nhìn xuống, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sau khi bay lượn thêm một vòng, hắn mở Hỏa Nhãn Kim Tinh, cuối cùng cũng phát hiện ra một sơn động ẩn trong góc khuất.
Hắn nhảy xuống khỏi mây, đến trước cửa động, cánh cửa đá đóng chặt trông có vẻ kỳ quái.
“Quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-tinh-nung-niu/4647029/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.