Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
Dù có là kẻ mừng giận chẳng hề lộ ra mặt, nhưng khi nghe Thanh Dương Tử nói mình sắp phải rời khỏi Ô Phượng Quốc, đem chức vị quốc sư truyền lại cho thằng bé Ô Phượng Lan Thạch bấy giờ đương đứng cạnh bên y, Ô Phượng Quốc Vương vẫn bất giác khẽ nhíu mày.
Theo lão thấy, Ô Phượng Quốc không thể thiếu được Thanh Dương Tử.
Tuy Thanh Dương Tử nói rằng Ô Phượng Lan Thạch đã được y truyền đạo pháp, song lời ấy vẫn không sao có thể khiến Ô Phượng Quốc Vương yên tâm. Bởi lẽ, dưới gầm trời này, chỉ cần có bất kỳ một con yêu quái nào xuất hiện từ nơi thâm sơn, thì đấy cũng là một đại họa đối với Ô Phượng Quốc.
“Quốc sư, có thể cho quả nhân biết vì nguyên nhân gì mà ngài lại muốn rời đi chăng?” Ô Phượng Quốc Vương ngự trên ngai vương, nói bằng chất giọng khô khốc lại già nua, cằn cỗi.
Đứng giữa đại điện của vương cung, Thanh Dương Tử điềm tĩnh đáp lời:
“Sư môn của bần đạo triệu hồi, sớm thì mười năm, muộn thì ba mươi năm, ắt phải trở về.” Y bỗng sực nhớ lại chuyện mười năm về trước, khi vừa mới đến Ô Phượng Quốc, y đã từng nói một câu: “Trong vòng mười năm, tất có thể khiến Ô Phượng Quốc không còn họa yêu quái nữa.”
Khi ấy, Ô Phượng Quốc Vương không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành giữ Thanh Dương Tử lại.
Hiện giờ, lão cũng không có sự lựa chọn.
Tuy Thanh Dương Tử trông bề ngoài có vẻ trầm tĩnh, điềm đạm, song bằng vào đôi mắt tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-dao-cung/212440/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.