Dịch giả: Hoa Gia Thất Đồng
Ô Phượng Công Chúa phóng tầm mắt ra xa, đến điểm tận cùng thì trông thấy một mảng màu xanh ngắt.
Nhìn từ xa, mảng màu ấy tựa như một phiến rêu xanh dập dềnh trên nền hoàng kim của bể cát vàng. Đến gần thêm một chút, nàng thấy giữa nơi rừng cây thưa thớt đó có một căn nhà gỗ.
Lại gần hơn nữa, thì thấy rõ phía trước căn nhà có một ông lão.
Lão nhân đó đương vun xới một mảnh đất, trên mảnh đất gieo trồng một vài giống cây không rõ là cây gì.
Lão nhân ngẩng đầu lên. Những nếp nhăn hằn sâu, chằng chịt, mắc kín trên gương mặt lão, tựa như những vách đá nghìn năm sừng sững giữa đất trời. Mỗi một nếp nhăn như thế đều tượng trưng cho dòng chảy sinh mệnh của lão.
Khi đến được ốc đảo xanh ngắt ấy, con phượng hoàng cát tan ra, trở về lại biển cát. Ô Phượng Công Chúa an nhiên đáp xuống mặt đất.
“Rất vui được gặp các ngươi, người ngoài sa mạc.”
Lão nhân kia từ tốn nói. Có lẽ vì lão đã ở chốn này quá lâu, nên thanh âm của lão cũng trở nên khản đặc tựa như tiếng những hạt cát cọ xát vào nhau, khiến người ta cảm thấy khó chịu khi nghe.
Ô Phượng Công Chúa liếc nhìn Thanh Dương Tử, từ lúc đến ốc đảo này y vẫn lặng thinh không nói gì. Sau đấy, nàng lại hướng về phía lão nhân, nói:“Lão nhân gia, ta cũng rất vui được gặp ông. Trước giờ ông vẫn ở đây một mình sao?”
“À, khà khà. Phải đó, đã hơn một trăm năm rồi.” Nụ cười cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-dao-cung/212436/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.