Người trong trời đất đều đang sống dưới lưỡi kiếm của một ai đó.
Đương khi có kẻ ngước mắt muốn trông rõ bản chất của thiên địa, thì nghênh đón kẻ đó lại là một vệt kiếm quang có thể hủy hồn diệt phách.
Trước đây, nếu có người nói với Thanh Dương như thế, dẫu thế nào y cũng sẽ chẳng tin vào tai mình. Nhưng giờ đây, chính y lại có ý nghĩ như vậy.
Một lần nữa, y trấn tĩnh lại.
Thứ mà kẻ tu hành phải tôi luyện là chính bản thân mình. Thiên địa tuy hung hiểm, song suy cho cùng, lại vẫn luôn chừa một đường sống để người ta nương theo.
Thanh Dương cảm ngộ pháp ý không gian tự thành hình trong lòng pháp châu. Thời gian cứ thế, từng ngày trôi đi.
oooOoOoOooo
Ngọn núi nơi Thiên Diễn Đạo Cung đang ngự trị cứ lơ lửng trong trời đất như vậy, tựa một con thuyền xuôi theo sóng nước dập dềnh.
Phong Lăng vẫn luôn ngồi trên nóc đạo cung nhắm nhìn trời. Tính tình cứng cỏi, nên nàng ta không hòa mục với Dung Dương. Mà Dung Dương lại là tiểu sư muội của mọi người, nên Phong Lăng cũng tự ý thức được mối quan hệ giữa mình với những người khác chẳng ra làm sao.
Trong các đệ tử Thiên Diễn, nếu Mộc Dương lạnh lùng, không thân cận với người khác, tính tình có phần kiêu kỳ, thì Tung Dương chất phác lại đôn hậu; Trầm Dương tuy qua loa, sơ sài song tính tình lại cởi mở: Gã có một đôi mắt nhìn thấu thế sự. Còn Dung Dương từ nhỏ đã kiêu kỳ lại được cưng chiều, sau khi trải qua biến cố của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-dao-cung/1193400/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.