Chưởng môn Đan Đỉnh Môn bấy giờ đang đứng phía trước chính điện, bên dưới hắn là ba mươi ba bậc thềm. Ở vị trí này, hắn có thể thu hết nhóm người của Thanh Dương vào tầm mắt.
Sau lưng hắn là trưởng lão, chúng đệ tử, cùng toàn thể môn phái. Tuy nhiên, khi tận mắt chứng kiến sát khí sắc bén của Phong Lăng trực tiếp xông đến chỗ mình, bọn họ lại nảy sinh cảm giác cô độc trong lòng.
Kể ra cũng lạ, bất luận là môn phái nào, những người thuộc thế hệ trước đều sẽ rời đi khi thế hệ sau trưởng thành, sau đó biến mất không để lại dấu tích. Thậm chí, có kẻ còn biến mất đột ngột; người thì cho họ tự mình rời đi, lại cũng có kẻ nói rằng người ta sẽ đi đến một cõi trời khác sau khi đắc Đạo: Hóa Ngoại Thiên.
Có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Hóa Ngoại Thiên, song không một ai chứng thực được.
Thanh Dương cất từng bước dài về phía trước, không một ai cản lối y. Những kẻ dám đứng ra ngăn chặn đều đã bị thanh kiếm bừng bừng sát khí trong tay Phong Lăng đánh lui cả.
Đến trước mặt chưởng môn Đan Đỉnh Môn, Thanh Dương cất tiếng:
“Bần đạo Thanh Dương, muốn cầu chưởng môn hai viên kim đan, chẳng hay có được chăng?”
Thanh Dương dẫn người xông một mạch vào chính điện, lại cứu Li Dương về bên mình, mà không những không nghĩ đến chuyện chạy trốn, rốt lại còn muốn đòi của Đan Đỉnh Môn hai viên kim đan. Kim đan cũng là thứ cực kỳ quý giá đối với Đan Đỉnh môn, một viên kim đan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-dao-cung/1193394/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.