Lúc Thanh Dương Tử hợp nhất oán ma pháp châu làm một với pháp trụ, Cửu Thiên đã tận mắt trông thấy. Gả biết Thanh Dương muốn làm gì. Thế nên, sau khi gặp nhau, Cửu Thiên mới nói, rằng nếu Thanh Dương tiếp nhận chức vị chưởng môn Thiên Diễn Đạo Phái, thì y sẽ chẳng thể đi đâu được nữa. Bởi lẽ, việc đem theo pháp trụ này là một gánh nặng lớn lao: Gánh nặng ấy sẽ khiến Thanh Dương chẳng thể ra tay đối phó những kẻ thực lực kém xa y.
Pháp trụ bật gốc.
Chỉ trong chớp mắt, đống đổ nát hoang tàn của tòa Thiên Diễn Đạo Cung cùng với ngọn núi lớn dập dềnh kia đều hóa cả thành khói bụi, tan đi. Những tu sĩ đang đứng lơ lửng giữa trời kia đều cùng dõi mắt ngóng trông tứ bề, chỉ thấy trong mắt người nào người nấy đều có ánh hào quang lóe sáng. Có kẻ thì lóng tai nghe ngóng, trong hốc tai có pháp ý bốc lên. Lại cũng có kẻ nhắm tịt mắt, tay bắt pháp quyết, miệng không ngừng niệm thành tiếng, dường như đang thăm dò thiên địa.
Bọn họ thảy đều đang tìm kiếm tung tích của nhóm Thanh Dương Tử.
Ở một khoảnh hư vô cách đó khá xa, có một quả núi lớn đang trôi dập dềnh giữa không trung. Trên đỉnh núi lộ ra một khối đá nâu khổng lồ, giữa lưng chừng núi lại có một dòng thác cuồn cuộn trút xuống; dưới chân núi cây mọc thành rừng, um tùm rậm rạp.
Đột nhiên, một vệt lôi quang xẹt qua bầu không rồi đánh xuống mảng đá khổng lồ lộ thiên trên đỉnh núi.
“Ầm...”
Tảng đá không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-dao-cung/1193387/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.