Cấm Không Huyết Linh ấy có tác dụng cảnh cáo tất cả khách bộ hành rằng, đoạn đường phía trước tuyệt đối không thể đi. Nhưng phía trước lại chính là Thiên Diễn Đạo Phái.
Mộc Dương và Dung Dương đều lóe lên ý nghĩ “không ổn” trong đầu. Hai người bất giác đều nhìn về phía Thanh Dương Tử, chỉ thấy y đang ngẩng mặt nhìn trời.
Thanh Dương Tử hít vào một hơi thật sâu, hình như y đang lắng nghe khí tức của thiên địa. Tiếp đó, lại thấy y cất chân bước về phía trước một bước. Sợi dây máu treo lủng lăng những quả chuông máu kia bị y bứt phăng, như thể y chỉ vừa bứt đứt một sợi tơ đỏ thông thường mà thôi.
Khi sợi dây máu ấy đứt lìa, loáng thoáng có tiếng chuông vang lên. Sợi dây rơi xuống rồi biến mất ngay giữa đoạn đường rơi.
“Sư huynh, Cửu Lê…” Dung Dương còn chưa nói hết câu đã bị Thanh Dương Tử ngăn lại. Chỉ nghe y nói:
“Sát ý đè giữa mi tâm ta, xem ra có kẻ đang gây bất lợi cho Thiên Diễn Đạo Phái.”
Dứt lời, y cất chân đạp nhẹ lên đóa mây vàng bên dưới, hoàng quang rực rỡ ánh lên. Bọn họ biến mất trong vùng sáng, hóa thành một tia sáng vàng rực xuyên thủng hư không mà rời đi.
Dọc đường, họ không gặp mảy may một chướng ngại nào nữa. Băng qua khoảng cách hơn trăm dặm chỉ trong một thoáng chốc, rốt cuộc họ cũng đã đến nơi. Dõi mắt trông xa, liền nhìn thấy tòa Thiên Diễn Đạo Cung khổng lồ nay đã sụp đổ thành hoang phế. Ngay chính giữa đống đổ nát, có một cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-dao-cung/1193381/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.