🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch: Thanh Hoan

***

Trong núi, ánh trăng thưa chiếu xuống thật lạnh lẽo và thê lương.

Khoảng cách rất xa.

Ánh vào tầm mắt là cả một mảnh mênh mông đượm nỗi tịch liêu ấy.

Trong lòng Tấn An ngổn ngang đủ nỗi cô độc và nhớ nhà, có chút buồn man mác dâng lên, hắn khẽ thở dài nặng nề.

Lại thấy.

Hắn quay về phía mảnh đất bằng phía chân núi.

Khom người chắp tay cúi đầu.

Đạo sĩ nhíu mày: “Cậu đang yên đang lành bái lạy cái miếu ăn thịt người kia làm gì?”

Tấn An đáp: “Hai cha con bị hại kia khi còn sống là người lương thiện chất phác, đến sau khi chết rồi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện hại tính mạng của ta, cũng không nghĩ kéo ta làm kẻ chết chung. Ngược lại, còn mấy lần đánh thức ta giữa lúc ngủ mơ, nhắc nhở ta trong miếu có quỷ, bảo ta tranh thủ thời gian mà chạy.

Cho nên lần này ta vái, không phải vái quỷ thần được cung phụng trong ngôi miếu kia, mà là vái hai cha con Vương Thiết Căn, cảm tạ ơn cứu mạng của bọn họ, có thể nói bọn họ đã cứu ta hai lần rồi.

Nếu có cơ hội, ta hi vọng tương lai còn có cơ hội về lại nơi đây, nhặt thi cốt của bọn họ đưa về làng, để bọn họ được đoàn tụ với người nhà, không phải làm cô hồn dã quỷ nữa.

Người tốt… không đáng phải chịu khổ như thế.”

Tấn An nói đến câu cuối cùng, giọng rất nặng nề.

Sau cơn mưa, trăng rủ tà tà đủ thấp để cho người ta một cảm giác gần trong gang tấc.

Trăng già

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cot-dai-thanh/4461183/chuong-4.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.