Ở trong núi không biết năm tháng nhân gian, thấm thoát đã mười ngày trôi qua.
Vãn Lam hai ngày nay luôn mang Bạch Lâm Uyên đi dạo xung quanh núi Hổ Khiếu, đưa y đi xem qua từng tấc từng tấc lãnh địa của mình.
Lúc thì ở trên đỉnh núi cao nhất xem mặt trời mọc, lúc thì ở trên một thung lũng trống trải mà ngắm những vì sao, nếu như đói bụng, Vãn Lam liền hiện nguyên hình, nhảy vào dòng suối trong veo trước mặt mà bắt cá, sau đó ngoan ngoãn chớp mắt mà ngồi chờ Bạch Lâm Uyên nhóm lửa nướng cá.
Trời nhá nhem tối, Vãn Lam đột nhiên một mặt hưng phấn chạy đến bên cạnh Bạch Lâm Uyên, trên mặt chính là biểu tình ta có vật quý cho ngươi. Hắn thần thần bí bí lấy một mảnh vải đen che đi mắt Bạch Lâm Uyên, bảo rằng muốn dẫn y đến một nơi.
Ở trên phương diện tình cảm, Vãn Lam trước sau vẫn ẩn chứa bản tính của dã thú, là giống đực (chỗ này đang diễn tả bản tính của thú nên ta thấy dùng từ giống đực là hợp nhất :’) ),hắn chính là rất thích khoe khoang với bạn tình của mình về tất cả những thứ mình có.
Bạch Lâm Uyên không quen cảm giác bị bịt mắt, y trước giờ làm việc gì đều muốn chính mình là người nắm giữ quyền chủ động trong tay, y không hề thích cái cảm giác không hề biết gì về chuyện sắp xảy ra.
Nhưng y ở trong gió đêm, vẫn là tùy ý để Vãn Lam ôm lấy chính mình, chậm rãi đi từng bước đến địa phương không biết kia.
Rốt cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cong-tu-bi-yeu-quai-bat-di-roi/197692/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.