*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong phòng bếp, Hồ Đại nương giống như một ngọn núi nhỏ ngồi tựa bên cạnh một quả cà, ôm Vãn Lam khóc ròng nói: “Tâm can bảo bối của ta a, hù chết ta rồi ô ô ô…” Vãn Lam được Thanh Dương chân nhân khai thông kinh mạch, lần này cơ thể cũng không còn nóng như thiêu đốt, cũng ôm mẹ hắn mà khóc ròng nói: ” Mẹ của ta a, ta không chết, mẹ làm sườn xào chua ngọt, thịt viên tứ hỉ, cá chép kho ô ô ô…” Hồ Đại nương nói: “Người không phải có vợ sao, để hắn làm cho ngươi a ô ô ô….” Vãn Lam nói: “Phu nhân ta sẽ không làm a ô ô ô….” “Cơm cũng không làm, người vợ như vậy, y còn có thể làm gì nữa a ô ô ô..”(Có nhiều chuyện cần 2 người làm lắm đại nương :v :v ) (hai mẹ con nhà này nhây nhể, coi mà cười như điên ) – Ú) Bạch Lâm Uyên đẩy cửa đi vào, Hồ Đại nương nhìn lướt qua nhìn đến trên cổ y có đeo răng sữa, không phải là của Bạch hổ tinh ngàn năm ư, lại lập tức nhận ra đây là tiểu công tử bảo bối của núi Vân Sơn, liền đánh một cái bốp lên đầu Vãn Lam: “Con dâu không làm cơm được, ngươi không thể học xong rồi làm cho hắn à, nhị ngốc!” Đợi Hồ Đại nương đi rồi, Bạch Lâm Uyên tựa tiếu phi tiêu nhìn về phía Vãn Lam: “Ta sẽ không làm cơm, ngươi có ý kiến à nhị ngốc.” Nhị ngốc lập tức nhích đến: “Tuyệt đối không có.” (cái đồ sợ vợ nhà ngươi :v. Ú: chuẩn :v) Bạch Lâm Uyên nhéo nhéo lỗ tai của hắn, nói:”Hỏi qua mẹ ngươi chưa?Cái đuôi cùng lỗ tai của ngươi bị làm sao?” Vãn Lam có chút ngượng ngùng, nắm đuôi quạt quạt bắp chân: ” Cái đó, mẹ ta bảo, Hổ tộc bước vào thời kỳ động dục, đều là như vậy. Thời kỳ động dục qua là không sao nữa.” Bạch Lâm Uyên đem yêu quái đang làm nũng này mà ôm chặt trong lồng ngực(đứa nào công???, Ú: bà tác giả bả thích ngốc manh công nàng ạ, mà do mấy đứa đọc nó đổi công thụ nên bả mới gồng được mấy chương cho thằng nhỏ đè được con người ta í :v),hỏi: “Ngươi đã biết xuất thân của ngươi chưa?” “Thanh Dương chân nhân đã nói cho ta biết rồi”, Vãn Lam thong thả dán vào trước ngực y, “Ta sẽ hảo hảo tu luyện, sau này có thể bảo vệ ngươi, cũng có thể nhìn thấy cha, chỉ tiếc mẹ ruột ta số khổ, mấy trăm năm đã trôi qua, vậy mà mộ ở đâu cũng không biết…” “Lam Lam”, Bạch Lâm Uyên siết chặt hắn, “Từ nhỏ Thanh Dương đã nói ta không có năng khiếu tu luyện, ngươi có nghĩ tới, ta cũng là phàm nhân, có một ngày cũng sẽ già, cũng sẽ chết, sẽ rời bỏ ngươi……..” “Không đâu!” Vãn Lam cắt đứt lời nói của y: “Thanh Dương chân nhân nói rồi a, cha ta để lại cho ta hai quyển bí tịch, chỉ cần chúng ta cùng chăm chỉ luyện tập, cũng có thể đắc đạo thành tiên!” (Ú: song tu phải hôn à, a hi hi hi hi) “……” Cha ngươi cũng thật đa mưu túc trí (nhìn xa trông rộng) a. “Lâm Uyên… Lâm Uyên… Chúng ta cũng đã lâu rồi không làm chuyện tình thoải mái rồi.. Hiện tại làm một lần, có được không?”(thời kỳ động dục, chỗ nào cũng động được -_____-) “A….. Ân…. Đây là….. Nhà bếp….” “Xuỵt… Sẽ không có người đến, lần này, chúng ta làm cho tai cùng đuôi có thể biến trở về đi, có được không?” — Hoàn—
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]