Ngoài động không biết mưa nhỏ bắt đầu lúc nào, giữa núi cây cỏ vi vu.
Bên trong động, xuân tình đang hâm nóng, hai điểm ánh nến không ngừng lay động nhảy nhót, chiếu rọi trên vách đá hiện ra một đôi bóng dáng đang triền miên.
“Lâm Uyên… Lâm Uyên…. Lâm Uyên… Ta khó chịu… Tha ta, có được không?”
Bụng dưới của hắn bị Bạch Lâm Uyên gặm đến đầy dấu răng, y ngẩng đầu lên, dùng đầu gối chân trái ác ý ma sát nơi đang dựng đứng kia, đến bây giờ mà còn không có bất kỳ an ủi nào cho nửa người dưới, đổi lấy một tiếng nức nở thật dài, một đôi mắt phượng chứa đầy ý cười:”Nếu là muốn phạt ngươi, đương nhiên không để cho ngươi dễ chịu được.”
“Ô…. Lâm Uyên… Lâm Uyên…..”
Bạch Lâm Uyên trêu đùa toàn thân hắn xong, không nhanh không chậm nhắc nhở:”Lam Lam, sợi dây trên tay phải ngươi sắp đứt.”
Vãn Lam thần trí sớm đã không được minh mẫn, không ngờ nghe xong lời này theo bản năng mà thả lỏng cánh tay bên phải, chỉ sợ đứt đoạn băng gạc mỏng manh kia.
Ô….. Lâm Uyên thật sự là quá xấu, nếu như lấy dây xích rắn chắc mà khóa hắn lại, thì hắn có thể giãy giụa lung tung, trước mắt là dây thừng càng giữ không nổi hắn, hắn càng không dám manh động, chỉ có thể cắn răng cọ xát thân thể đang nóng như lửa kia.
Vãn Lam cảm giác mình giống như cá, bị người phóng lửa tới mà chậm rãi rán, chậm rãi rán….
Đột nhiên trên mặt mát lạnh, là Lâm Uyên đem một lọ sứ phóng đến mặt mình.
Bạch Lâm Uyên nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cong-tu-bi-yeu-quai-bat-di-roi/1349153/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.