"Vậy nên, cô ta thấy có lỗi với em gái bị bỏ lại trại trẻ mồ côi. Cuộc sống của cô ta chắc chắn cũng không dễ dàng, bố mẹ nuôi quản lý cô ta hầu như rất nghiêm khắc, sau khi em gái gặp tai nạn giao thông, cô ta cũng không dám đến nhận thi thể."
Ông chủ suy đoán.
"Nhưng lúc ấy cô ta đã học sau đại học." Bách Chu phản bác.
"Nếu bố mẹ gây áp lực tinh thần, kiểm soát tiền bạc của cô ta, khiến cô ta không có năng lực tự chủ, vậy hoàn toàn có khả năng cô ta không đến nhận thi thể. Dù sao khi ai đấy qua đời, có người đến nhận hay không thì cuối cùng cũng sẽ được hỏa thiêu. Cứ thế, tội lỗi và hận thù gây áp lực nhân đôi, tích tụ đến cùng, lập tức bùng phát."
Bách Chu lắng nghe anh ta nói qua điện thoại, lại nhìn ra ngoài, Tang Ương vẫn chưa xuất hiện.
Sao vẫn chưa tan làm? Cô cầm điện thoại, trên màn hình, dấu chấm đại diện cho Tang Ương vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.
Đó là khu vực tương ứng với phòng phẫu thuật của bệnh viện.
Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc sao?
Bách Chu thoáng hoảng hốt không biết vì sao.
Cô mở cửa xe, định vào trong chờ.
Ông chủ bỗng trở nên nghiêm túc, giọng nói hơi trầm xuống: "Tôi còn điều tra được một việc, cặp bố mẹ nuôi kia lại đến trại trẻ mồ côi vào hai, ba tháng trước."
Bách Chu dừng bước, đến trại trẻ mồ côi làm gì, hiển nhiên không cần nói cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-chu/3247856/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.