Chị đã biết! 
Bách Chu giật thót, phía sau dựng tóc gáy giống như mèo xù lông, cô hoảng sợ nhìn Tang Ương. 
Trong nhà đột nhiên yên lặng, không khí như bị hút ra, ngột ngạt khiến người ta bất an. 
Cho đến mấy giây sau. 
Tâm trí vốn ngừng lại như bị gỉ sét vì hoảng sợ của Bách Chu chậm chạp khẽ rung, cô tỉnh táo lại. 
Cô dùng từ "ác mộng" để chỉ ba năm kia, nhưng Tang Ương không biết, chị không biết rằng cơn ác mộng đó đã thật sự xảy ra, mơ trong lời Tang Ương cũng chỉ là mơ. 
Bách Chu nhận ra mình đã phản ứng thái quá, hơi cứng nhắc gật đầu: "Là về chị, vì thế hôm nay em không đi được không?" 
Một loạt phản ứng của cô đều rơi vào trong mắt Tang Ương. 
Tang Ương hơi cúi xuống, khép mắt, Bách Chu không nhìn thấy vẻ mặt của chị, có chút hoảng hốt. 
Nhưng một lát sau, Tang Ương ngẩng lên, tỏ ra bình tĩnh nói: "Tiểu Chu, lí do này không đủ." 
Đương nhiên Bách Chu biết lí do này không đủ, không chỉ không đủ, có lẽ còn vô lí đến nỗi chỉ cần nói ra đã làm người ta thấy sửng sốt. 
Nhưng trong thời gian ngắn cô cũng không tìm được một lí do chính đáng nào. 
"Triển lãm tranh quan trọng đến mức nào, không cần chị phải nói." Tang Ương trở nên nghiêm túc, "Em vất vả lâu như vậy, chính là để triển lãm ngày hôm nay có thể tổ chức thuận lợi, chỉ vì một giấc mơ..." 
Khi nói đến từ mơ, chị ngừng lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-chu/3247832/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.