Nói vế Chính Nghĩa bang chủ Từ Đạt, nắm tay con gái rời khỏi lều cỏ của Ngộ Tịnh Đại sư trổ thuật phi hành cao vun vút, đi chừng hai dặm đường thì gặp Hạ thị và Từ Bách Xuyên đứng chờ bên đường.
Lúc này trăng đã lên cao. Từ Đạt sắc mặt lạnh như tiền buông tay con gái ra gằn giọng hói:
- Nha đầu ! Ngươi trốn khỏi linh Sơn, nhiều lần chống lại đại ca thì đáng tội gì ?
Từ Viên Yên thấy cha nổi giận thì không dám nhìn lên, lí nhí nói:
- Phụ thân ! Yên nhi không muốn suốt đời ru rú ở Linh Sơn.
- Hừ ! Ngươi muốn ra ngoài làm loạn?
Viên Yên tức mình gân cổ lên cãi:
- Phụ thân tại sao lại nói Yên nhi làm loạn ? Nếu lần này con không trốn khỏi Linh Sơn thì làm sao biết được chuyện của bá phụ, làm sao hiểu được những chuyện thị phi trên giang hồ. Phụ thân suốt ngày nhốt Yên nhi ở nhà khiến con đây khi bước chân ra ngoài cứ ngu ngơ khù khờ như con ngốc.
Kỳ thực lần này ra giang hồ này Viên Yên đã thu lượm được rất nhiều kiến thức. Điều quan trọng nhất là nàng biết cha nàng chưa phải là đệ nhất thiên hạ, Chính Nghĩa bang cũng chẳng phải là độc nhất môn phái như bấy lâu nay nàng vẫn tưởng.
Từ Bách Xuyên từ lúc bị đuổi đi trong lòng rất hậm hực, hắn tức giận nói :
- Tên họ Lục xem thường phụ thân như vậy sao người không dạy cho nó một bài học ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-cam-son-chu/2848432/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.