Chương trước
Chương sau
Khác với Lạc Phu, trong lòng Lưu Sâm không có bất kỳ một ý nghĩ tranh giành quyền lực nào. Hắn chỉ đang nghĩ đến một việc, có nên liên hệ cái tên Na Trát Văn Tây vĩ đại kia với A Khắc Lưu Tư hay không? Nếu liên hệ chúng lại, vậy thì những sự tranh luận về A Khắc Lưu Tư trong suốt mấy tháng qua sẽ kết thúc. Phương vị của cái tên đại biểu cho tà ác đó sẽ thay đổi hoàn toàn, người trong thiên hạ sẽ biết mình đã sai, bao nhiêu oan uổng của hắn sẽ tiêu tan hết, vậy hắn có nên cân nhắc hay không?

Chỉ sợ chưa chắc!

Nhưng việc gì cũng đều có hai mặt. Nếu như hắn công khai hai cái tên này chỉ là một người, vậy thì sẽ tạo nên một kết cuộc khó lường. Có lẽ Ma Cảnh sẽ vẫn còn tàn dư, chúng vẫn luôn manh nha trả thù hắn. Trong cuộc đại chiến với Ma Cảnh, có lẽ cũng có nhiều binh sĩ đại lục đã thống hận cái tên Na Trát Văn Tây kia đến tận xương tủy, hoặc cũng có lẽ đã có người đã có thân nhân chết dưới tay của hắn, hoặc cũng có lẽ có nhiều người đã nuôi mộng xây dựng "thiên thu đại nghiệp" nhưng vì sự can thiệp của hắn mà những giấc mộng đó đã vỡ tan như bọt nước, vv....Mặc kệ hắn đã trở thành Phật sống của bao nhiêu người, và tất nhiên cũng có rất nhiều người thống hận hắn.

Vả lại, hắn đang sắp sửa phải đối kháng toàn diện với Thánh Cảnh. Những người đại lục có liên quan đến Thánh Cảnh tất cũng thống hận hắn không kém, mà người đại lục đang thống hận A Khắc Lưu Tư thì vô số kể. Họ chỉ mong giết hắn cho sớm, còn những người muốn kết bạn với hắn lại không có bao nhiêu. Mà đám người của Ma Cảnh, Thánh Cảnh kia lại không có suy nghĩ giống như những kẻ tiểu nhân của đại lục, bản thân chúng không thể ra ánh sáng; vì vậy, nếu muốn trả thù hắn, vậy thì bằng hữu và thân nhân của hắn chính là những nhân tuyển thích hợp nhất.

Mình có thể lên kế hoạch thật chóng vánh chăng?

Mãi cho tới khi gần về đến Tô Nhĩ Tát Tư, hắn vừa bước ra bước cuối cùng, thì lúc đó hắn mới chính thức xác định thân phận kế tiếp của mình!

oooOooo

Hiện nay đang là mùa đông! Mùa đông ở Tô Nhĩ Tát Tư có vài phần lạnh buốt. Có lẽ đây là mùa đông lạnh nhất trong mấy chục năm qua! Cây cỏ vẫn xanh biếc, nước sông, nước hồ vẫn chưa đóng băng, nhưng trong không khí đã thấy tràn ngập tử khí rồi, và đó cũng là một loại sát khí rất thê lương. Nơi đây chính là vùng đất khủng bố đã bị địch nhân chiếm cứ - không ai biết bầu không khí khủng bố đã phát sinh được bao lâu rồi, nhưng tất cả mọi người đều đang lo lắng chờ đợi bước tiếp theo của mình. Hoàng Kim tổ hợp, nhóm học viên xuất sắc nhất của học viện cũng vậy. Có lẽ đây là mùa đông mà bọn họ bị uất ức nhất.

Trong học viện có bốn tên sát thần, họ đang nắm giữ các vị trí ở trung tâm học viện. Tuy nói rằng họ đang bảo vệ mộc tháp, nhưng mỗi lần ánh mắt lạnh băng của họ lướt qua ai thì tất cả mọi người đều không dám đối diện. Ở trong rừng rậm, mỗi ngày đều có một đôi mắt nhìn về phía học viện. Đó là một đôi mắt dâm tà. Dưới ánh mắt đó, đã có bảy người nữ sinh đang từ thiếu nữ mà biến thành thiếu phụ, mang theo một nỗi khuất nhục lớn nhất mà sống nốt chuỗi ngày còn lại trong đời.

Sau khi trở về, có bốn nữ sinh đã quyết định đóng chặt cửa phòng để quyên sinh, kết thúc cuộc sống mỹ lệ của nhân sinh, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt người khác nữa. Còn những mỹ nữ khác thì đều trốn biệt, không dám ló diện ra ngoài. Họ chỉ có thể trốn ở trong phòng mà cầu khẩn cho nét mỹ lệ động lòng người của mình trước kia sẽ không lưu lại ấn tượng nào ở trong lòng những người khác.

Thánh Cảnh thiếu chủ, đó là một danh tự đang hiển hách nhất ở trên đại lục, và có lẽ gã cũng sẽ là thiếu chủ của đại lục trong tương lai, nhưng không một ai lại thích gọi tên của gã, cũng không một ai muốn mất đi những thứ quý giá nhất của mình cho gã. Đối với thiếu chủ mà nói, gã chỉ thuần túy thích đùa bỡn các nữ hài của học viện mà thôi.

Với tình huống như thế, mọi tin tức tình báo đều bị phong bế. Cái tên Na Trát Văn Tây chính là niềm hy vọng của các nàng, nhưng hiện nay lại không một ai biết được sự truyền kỳ vĩ đại về hắn đang lan ra khắp các nẻo ở vùng đất tây bắc rộng lớn, và họ càng không biết vị kỳ nhân này đang đạp chân lên mảnh đất của Tô Nhĩ Tát Tư!

Tất cả mọi việc đều có hai mặt của nó. Có người thất ý, có người sợ hãi, và tất nhiên cũng có người được phong quang!

Người được phong quang nhiều nhất tất nhiên là Á Sắt. Có lẽ thời khắc này chính là thời khắc đỉnh điểm của sự phong quang của gã. Là một học viên, gã chỉ thốt một câu khi người của Thánh Cảnh xuất hiện thôi, thế là gã đã biến thành một người nổi tiếng nhất của học viện hiện nay. Ngay cả viện trưởng cũng không dám tới gần gã một bước, còn các đạo sư khác thì khỏi cần nói tới. Ba gã thành viên trong Hoàng kim tổ hợp khác vốn chơi thân với gã thì cũng được thơm lây. Ba gã đó đương nhiên là Thổ hệ Lạc Nhĩ Đán, Hỏa hệ Cơ Lạc Hòa, và Đặc chủng kỹ năng Sủng Tư. Ba tên này nhờ phong quang của Á Sắt mà trong thời gian gần đây, chúng đã tận tình đi quấy nhiễu các nữ hài xinh đẹp trong học viện cho bằng thích. Nhưng trái lại, kẻ có quyền lực lớn nhất tại học viện hiện nay như Á Sắt lại không hề có những hành động hạ lưu như thế, nguyên nhân nói ra chắc không ai tin nổi, nhưng sở dĩ Á Sắt làm vậy chỉ vì một điểm rất đơn giản. Đó là vì gã có dã tâm!

Những kẻ có dã tâm với quyền thế thì sẽ không để mắt tới mỹ sắc, đó chính là thông lệ!

Hoàng Kim tổ vốn có chín người, vậy năm người còn lại thì sao? Tư Tháp, Khắc Nại, và Ưu Lệ Ty đều là những thành viên lâu ngày của tổ. Bọn họ vốn đã thân thiết với nhau, nhưng đồng thời cũng có mâu thuẫn rất sâu sắc với Á Sắt. Họ chính là những người mà Á Sắt căm ghét nhất, nhưng vì không nắm được nhược điểm rõ rệt của họ nên gã không thể hành động thiếu suy nghĩ. Dù cho Sủng Tư đã nhiều lần thì thầm to nhỏ bên tai gã, nhưng gã vẫn còn do dự bất quyết, bởi vì mệnh lệnh của thánh sứ là phải khiến cho các học viên một lòng hướng về Thánh Cảnh. Ba người này hợp thành một nhóm, lại có rất nhiều người ngưỡng mộ. Họ vốn chưa có bất kỳ động tĩnh nào, nên gã không thể kháng lại mệnh lệnh của thánh sứ được.

A Khắc Lưu Tư, cái tên này được nhắc đến ít nhất ở trong Hoàng Kim tổ, thậm chí còn có phần lảng tránh nữa. Tuy hắn đã làm nên những đại sự, trên lý thuyết thì hắn đã không còn là thành viên của Hoàng Kim tổ nữa, nhưng mọi người vẫn không dám bỏ qua hắn, bởi lẽ trước mắt hắn chỉ bị khốn chứ chưa phải là chết hẳn. Nếu hắn đã chết, vậy thì những nữ hài có liên quan với hắn như Cách Phù, Tư Á, vv...sẽ là mục tiêu đầu tiên để dâng lên cho thiếu chủ đùa bỡn. Nhưng hắn vẫn chưa chết, vì vậy mà không một ai dám vọng động cả.

Không chỉ có mình Á Sắt, ngay cả mấy tên thủ hạ không có đầu óc của gã cũng không dám vươn ma chảo của chúng đến những bằng hữu của A Khắc Lưu Tư. Nguyên nhân chính khiến cho Á Sắt không dám đụng tới ba người bọn Tư Tháp là vì mối quan hệ mật thiết với A Khắc Lưu Tư, bởi vì ai cũng biết khi mà A Khắc Lưu Tư trả thù thì sẽ khốc liệt vô cùng. Mấy tháng trước, Thú nhân đã đụng tới Khắc Nại, kết quả đã dẫn đến việc toàn quân gần như bị tiêu diệt. Chứng cứ của việc này rất rõ ràng (đây là việc mà sau này mọi người mới biết, và nó cũng là một sự uy hiếp rất lớn đối với mọi người).

Đó chính là lực lượng chấn nhiếp của một cao thủ thần cấp!

Nhưng những người này rõ ràng là đối nghịch với mình, vậy có cần cảnh cáo họ một tiếng hay không? Hôm nay là ngày tụ hội của các thành viên Hoàng Kim tổ, vậy mình phải thị uy với họ thế nào đây? Vừa tiến về phòng hội nghị của Hoàng kim tổ hợp, Á Sắt vừa khẽ nhếch miệng cười. Ba gã tay sai đi theo sau lưng gã cũng mang theo một loại tâm tình hưng phấn vô cùng.

Tư Tháp đứng trước cửa phòng hội nghị, mắt nhìn mây bay trên trời. Có lẽ chỉ có gã mới vẫn giữ được trạng thái lãnh tĩnh vào thời khắc này mà thôi. Bốn người vừa vào phòng thì đã làm dậy lên cuồng phong. Tư Tháp khẽ nhíu mày, nhưng sau đó liền lấy lại vẻ bình tĩnh như trước.

- Các tổ viên đã đến đông đủ chưa?

Á Sắt lạnh nhạt hỏi.

- Đủ rồi!

Tư Tháp hơi khom người đáp. Thế rồi hắn cũng tiến vào phòng. Tất cả mọi người đều cùng lúc đứng lên. Lễ tiết này so với bình thường có vẻ còn long trọng hơn. Á Sắt hài lòng nói:
- Hôm nay mời chư vị đến tham dự hội nghị là để quyết định tiền đồ cho hơn một ngàn học viên tại đây!

Trong phòng lặng ngắt như tờ, họ im lặng nghe gã phát biểu tiếp.

- Thánh Cảnh tiến nhập đại lục, trước mắt tuy lấy sông Hoa làm ranh giới, nhưng tương lai nhất định sẽ làm chủ đại lục!

Á Sắt trầm giọng nói:
- Chư vị đều là những học viên ưu tú nhất, có lẽ cũng nên nghĩ cho tương lai của mình đi thôi.

- Việc lấy sông Hoa làm ranh giới không thể nói rằng Thánh Cảnh sẽ làm chủ đại lục!

Tư Tháp hờ hững, nói:
- Chuyện trước mắt cũng không thể đoán được gì nhiều. Phải chăng Á Sắt tiên sinh đã có phần võ đoán rồi chăng?

Gã nói xong thì mọi người đều gật gù tán đồng.

Á Sắt nghe vậy thì trên mặt lộ nét giận dữ. Tính tình của gã càng lúc càng tệ. Chỉ nghe gã nói:
- Tư Tháp, ngươi đừng quên mình đang đứng ở đâu. Cho dù Thánh quân từ bi thế nào đi nữa, nhưng Tô Nhĩ Tát Tư vẫn đang là mảnh đất thuộc sự khống chế của Thánh Cảnh đấy!

Tư Tháp đỏ bừng mặt, gã còn chưa kịp lên tiếng thì Ưu Lệ Ty đã xen vào:
- Á Sắt tiên sinh, trong buổi hội nghị hôm nay, chúng ta không cần nói đến chuyện đại thế của thiên hạ, mà chỉ cần bàn đến việc làm sao để bảo vệ các học viên, đặc biệt là các nữ sinh. Hiện nay đã có bảy vị tỷ muội trúng phải độc thủ, trong đó thì có bốn vị đã trở nên ngọc nát hương tan. Chúng ta cần phải tìm biện pháp ngăn ngừa việc này xảy ra lần nữa. Nên biết rằng họ cũng chính là tỷ muội của chúng ta. Họ bị chết....chẳng lẽ ngươi không thấy thương tiếc hay sao?

Lời này mới nghe thoáng qua thì có vẻ như đứng trung lập, nhưng mũi dùi đương nhiên là nhắm vào Á Sắt, chỉ trích gã phải có trách nhiệm với bảy nữ sinh đã bị hại. Bốn tỷ muội, bốn sinh mạng còn đang tươi thắm, vậy mà chỉ trong chốc lát đã hóa ra người thiên cổ.

Sủng Tư xen lời:
- Đó là vì bốn ả kia không biết thức thời vụ mà thôi! Những kẻ được thiếu chủ sủng hạnh thì phải biết đó là một vinh dự tới bậc nào chứ. Bọn họ sẽ được đứng ở trên vạn người, vậy mà lại muốn đi tìm chết....

Khắc Nại cười nhạt, nói:
- Sủng Tư tiên sinh, ngươi là kẻ rất thức thời. Vậy tại sao không dâng bào tỷ, bào muội của mình lên cho thiếu chủ, rồi tự dành lấy cơ hội vinh quang cho mình chứ? Sau khi dâng họ lên cho thiếu chủ, tiền đồ của ngươi sẽ không thể đo lường nổi! Chúc mừng! Chúc mừng!

Sủng Tư nghẹn họng không đáp trả lại được, gã khích động vô cùng, nhưng lúc này Tư Tháp đã bồi thêm một câu kinh người:
- Khắc Nại, ngươi đừng làm khó hắn. Tỷ muội của hắn có lẽ không còn ra hình dáng con người nữa, vậy thì làm sao thiếu chủ nhìn trúng được? Chẳng lẽ vị thiếu chủ phong lưu kia lại là một kẻ mù hay sao?

Á Na nghe vậy thì cười phì một tiếng!

Sủng Tư vừa nghe lời đó xong thì lập tức đứng bật dậy. Gã vung tay ra, cánh tay đó lập tức dài ra hơn một trượng, còn bàn tay thì chụp thẳng vào mặt Tư Tháp. Tư Tháp chỉ cười nhạt một tiếng, rồi vung tay lên. Một cơn gió lốc chợt phóng ra, rồi chém thẳng vào cánh tay đó.

Á Sắt đưa tay ra chụp lấy cánh tay của Sủng Tư. Gã đương nhiên biết được Sủng Tư không phải là đối thủ của Tư Tháp. Nếu tùy tiện động thủ thì gã chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

Sự tranh chấp nho nhỏ của Hoàng Kim tổ được dừng lại, Á Sắt cất giọng âm trầm nói:
- Các ngươi nhất định phải đối nghịch với bản nhân ư?

Lời này âm trầm tới cực điểm. Khi Sủng Tư mở miệng thì những người khác đều có thể tùy ý đùa cợt, tùy ý bỏ ngoài tai, nhưng khi Á Sắt đã sa sầm nét mặt thì không một ai dám tùy tiện mở miệng. Tư Tháp và Khắc Nại lặng lẽ trao đổi một ánh mắt, cả hai đều không lên tiếng nữa. Lúc này chỉ nghe Á Na khẽ tằng hắng một tiếng, khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt về nàng.

Á Na cười nhẹ, nói:
- Đôi bên tranh luận không ngớt, đó không phải là phương thức bàn luận vấn đề....ta có thể nói vài câu chăng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.