Chương trước
Chương sau
Lưu Sâm chậm rãi thốt:
- Chính vì vị Thủy thần đó thương hại cho sinh linh của đại lục, nên khi lâm trận, nên y đã phản lại Ma Cảnh. Trước là giết Hắc Ám thần, sau đó lại giết luôn Thổ thần và còn tận diệt hơn ba ngàn binh sĩ của Ma Cảnh. Công lao của y còn cao hơn ta rất nhiều! Hơn nữa, cũng phải nhờ tới ma pháp thần diệu của y thì chúng ta mới có thể đóng được Ma môn. Tất cả đều nhờ vào công lao của y mà trận đại chiến này mới được kết thúc dễ dàng như thế!

Mọi người càng nghe thì khí huyết càng như sôi sục. Giết Hắc Ám thần, giết Thổ thần! Đây cũng là hai vị thần. Tuy đó chỉ có sáu chữ ngắn ngủi, nhưng tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng ra được tình cảnh chiến đấu lúc đó phải thảm liệt tới mức nào. Kể cả việc đóng Ma môn nữa, nhất định loại ma pháp làm được việc đó cũng phải kỳ diệu vô cùng!

Đại công khích động vô cùng, lão vung tay lên rồi hô lớn:
- Chúng ta phải lập tức truyền bá danh tính của Thủy thần đi khắp thiên hạ, khiến cho thiên hạ đều nhớ kỹ....sở dĩ chúng ta có thể thoát được trường kiếp nạn lần này đều là nhờ vào hai người, đó là Na Trát Văn Tây tiên sinh và Thủy thần!

- Tuy Thủy thần là người của Ma Cảnh, nhưng sở dĩ chịu giúp cho đại lục chẳng qua là vì bản thân y có một tấm lòng thiện lương. Chắc chắn y sẽ không muốn dương danh thiên hạ đâu, nhưng ta mong rằng những nơi mà Thủy thần đi qua, y sẽ nhận được sự ấm cúng như về nhà của mình vậy, bởi lẽ giờ đây y đã là một kẻ lạc lõng không nhà!

Mọi người nghe vậy thì đều trầm mặc không nói gì. Người của đại lục, vì nhà của mình mà đã có nhiều người tìm trăm phương bách kế để trốn tránh chiến loạn, do đó mà đã trở thành những kẻ phản bội vô sỉ. Nhưng còn người này, vì để kết thúc chiến loạn, y đã chọn lựa bỏ rơi nhà của mình. Tuy cùng là "nhà", nhưng nó lại khiến cho người ta phải suy nghĩ rất nhiều về nó.

Đại công trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Vị Thủy thần đó hiện đang ở đâu? Na Trát tiên sinh có thể mời y đến đây được không? Ta sẽ nhường lại phủ đại công này cho y....

Theo lão hiểu, chữ "nhà" ấy có nghĩa là địa phương trú ngụ, và có thể còn có kẻ hầu người hạ nữa!

Lưu Sâm cười nói:
- Không cần đâu! Có lẽ y thích ở lại một ngôi nhà nhỏ nào đó ở trong rừng cũng nên....Được rồi, ta đã đưa tin xong, bây giờ cũng đến lúc ta phải đi rồi.

Vừa dứt lời, hắn chỉ xoay người một cái thì bóng dáng liền mất tăm. Hắn vừa biến dạng thì ở trong phòng cũng có một người chạy vù ra khỏi phòng rất nhanh!

Người đó tất nhiên là Mạn Ảnh!

Khi nàng vừa chạy đến bên tường viện thì đã nghe tiếng gia gia nàng từ phía sau truyền đến:
- Chư vị, chiến tranh đã kết thúc! Chúng ta hãy say sưa cho thỏa thích!

Thanh âm vui mừng vì chiến thắng cùng vang lên khắp nơi trong thành, người ra vào trong phủ đại công nhiều như mắc cửi, Mạn Ảnh không thèm để ý đến những điều đó. Chỉ một lát sau, ở phía trước đã thấy xuất hiện một bụi cây, trên đó vẫn có hoa đang nở rộ: hoa Na Trát!

Nàng dừng lại trước bụi hoa, tim không ngừng thở gấp, đồng thời lại đưa mắt nhìn quanh khắp nơi.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, chúng thổi tan đi nhiệt khí ở trên mặt nàng, sau đó lại có nét đỏ ửng xuất hiện, và gió cũng thổi tan đi nét đỏ ửng trên mặt nàng.

Rốt cuộc hô hấp của nàng cũng trở lại bình thường, nàng khẽ giậm chân một cái!

Giậm chân lần thứ nhất, xung quanh chẳng hề có động tĩnh gì. Giậm chân lần thứ hai, mọi thứ vẫn im ắng như thường. Nàng giậm chân lần thứ ba, rồi hạ giọng kêu:
- Nếu ngươi còn không ra, ta sẽ giận cho xem!

Một cơn gió nhẹ thổi tới, tiếp theo là một đôi cánh tay từ phía sau vòng tới ôm lấy vòng eo của nàng. Mạn Ảnh nhoẻn cười thật tươi, rồi quay ngoắt người lại. Nàng vòng tay ôm lấy cổ Lưu Sâm, rồi nói:
- Ái lang, dẫn ta cùng đi nhé!

Lưu Sâm cười hỏi:
- Không cần hỏi gia gia nàng một tiếng sao?

- Không cần!

Mạn Ảnh dụi dụi đầu vào ngực hắn, rồi nói tiếp:
- Nếu không thấy ta, bọn họ nhất định sẽ biết tên bại hoại ngươi đã làm chuyện tốt đó rồi....Đây đâu phải là lần thứ nhất chứ, hơn nữa, ngoài ngươi ra thì còn ai dám đụng tới ta đâu chứ?

- Nói hay lắm!

Lưu Sâm nắm tay nàng, rồi nói:
- Đây không phải là lần thứ nhất! Đi!

Thế rồi hai người chợt biến mất. Trong không gian chợt có tiếng kêu nhỏ truyền đến.

Tiếp theo thì lại có một bóng hồng nhỏ nhắn chạy tới bên tường viện. Tiểu cô nương đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, nàng khẽ nhếch miệng cười, rồi nói:
- Lại chơi trò mất tích rồi. Sao không chơi trò khác mới mẻ hơn vậy nhỉ?

Hai người kia quả thật đang chơi một trò mới lạ khác. Lúc này Lưu Sâm đang nằm trên cỏ, trên người hắn còn có hai vật to tròn gì đó đang áp xuống thật chặt. Mà hai vật đó lại đang không ngừng ma sát trên người hắn, và tầng suất ma sát của chúng lại có quan hệ trực tiếp tới sự khích động của Mạn Ảnh!

- Ái lang, sao ngươi thần kỳ đến thế nhỉ?

- Ái lang, ngươi thật sự đã kết thúc chiến tranh rồi. Ngươi chính là nam nhân khiến Mạn Ảnh kiêu hãnh nhất!

Nói xong, nàng lại hôn hắn thật say đắm!

- Ái lang, ta muốn gả cho ngươi. Gả ngay bây giờ!

Khi hắn nghe vậy, bàn tay liền lần mò đến bờ mông tròn trịa của nàng, lúc này Mạn Ảnh chợt trở quẻ, nói:
- Ngươi muốn thật à? Gia mẫu nói...

Tâm tình của nàng khích động đến nỗi không biết làm sao để nói tiếp.

Lưu Sâm khẽ vuốt ve bờ mông tròn trịa của nàng để thăm dò, điều này khiến cho Mạn Ảnh lại bắt đầu cựa quậy trên người hắn.

- Ái lang, so với nam nhân trên toàn thế giới này, nam nhân của ta là tốt nhất!

- Chúc mừng ngươi!

Lưu Sâm hôn nàng, rồi nói tiếp:
- Nàng hãy xác định mục tiêu hoạt động và chủ đề của hôm nay là thế nào xem.

Mạn Ảnh hưng phấn nói:
- Mục tiêu hoạt động là....ngươi phải kể lại cho ta nghe toàn bộ quá trình của cuộc chiến vừa qua, phải thật chi tiết mới được. Còn chủ đề ư? Ừm...để ta nghĩ thử xem. Phải rồi, ngươi hãy bế ta phi hành trên không, ta muốn vừa xem phong cảnh vừa nghe kể chuyện....

- Khó nhỉ!

Nói xong, hắn liền ôm nàng cùng đứng dậy, sau đó thì chỉ cần điểm nhẹ mũi chân thì cả hai người đã vọt lên đầu ngọn cây. Hắn bắt đầu kể:
- Trong chuyến hành động vừa qua, bắt đầu từ một con sông....

- Sông à? Ngươi dẫn ta đến dòng sông đó đi, tới nơi rồi hãy nói tiếp, không cần gấp....

Phương pháp kể chuyện kiểu này thật là sinh động, một mặt vừa phi hành một mặt vừa kể chuyện. Mỗi khi kể đến đâu thì lại đến tận nơi đã xảy ra, khiến cho tình tiết trong chuyện càng thêm phần linh hoạt hơn, đúng là một cách kể chuyện mới mẻ vô cùng....

Khi hai người vừa biến mất thì bên cạnh cái hồ nhỏ lại thấy có người xuất hiện, đương nhiên là tiểu cô nương mặc hồng y lúc nãy rồi. Tiểu cô nương thật đáng thương, khi vừa đến đây thì lại một lần nữa bị thất vọng, nàng trề môi lẩm bẩm:
- Quái, đúng là chơi trò mới rồi, cả chỗ cũ cũng không thấy đến? Chẳng lẽ đã thay đổi địa điểm rồi sao?

oooOooo

Trong cuộc sống, có rất nhiều chuyện cần phải khảo chứng, cũng tựa như vùng đất tây bắc này vậy. Khi đi bộ ở đây thì chỉ có thể thấy được sự thê lương cằn cỗi và những cơn gió buốt giá của nó, nhưng khi được nam nhân ôm mình phi hành trên không thì miền đất này lại trở thành phóng khoáng như thế. Lúc này Mạn Ảnh đã say rồi! Nàng không hề cảm thấy lạnh, mà chỉ có ấm áp mà thôi. Bây giờ không còn sự uy hiếp của chiến tranh nữa, mà chỉ còn vòng tay ấm áp của tình lang; không có những mối lo rối loạn, mà chỉ còn tình ý ngọt ngào!

Lưu Sâm đã cắt bỏ rất nhiều chi tiết, mà nàng không hề hay biết, và nàng cũng chẳng quan tâm đến sự thần bí của Thủy thần nốt. Nếu nàng suy nghĩ một chút, tất sẽ có nhiều điểm nghi ngờ, thậm chí ngay cả Thủy thần rốt cuộc là nam hay nữ nàng cũng không hề thắc mắc. Nàng không suy nghĩ nhiều về vấn đề đó, bởi lẽ nàng nghĩ người kia đã là thần, mà nếu đã là thần thì tất nhiên sẽ không giống với người thường, tuyệt không phải là hạng người mà nàng có thể hiểu rõ; thậm chí ngay cả đối với nam nhân của nàng, nàng cũng không muốn tìm hiểu sâu xa nữa. Chỉ cần hắn thích nàng là đủ rồi!

- Ái lang!

Lúc này Mạn Ảnh đang được bảo bọc ở bên trong Phong thuẫn, nàng khẽ nhắm mắt lại rồi nói:
- Hôn ta đi!

Đây là nụ hôn ở trên không, là một nụ hôn siêu thoát thiên địa vạn vật. Nó thật là ngọt ngào làm sao, và cũng thuần khiết làm sao!

Những luồng mây ở trong không gian nhìn thấy hai người hôn nhau thì mường tượng như cũng dừng lại, kể cả dòng thác đổ cũng thế! Mạn Ảnh không muốn mở mắt ra, nhưng lúc này Lưu Sâm đã mắt ra thật lớn. Hắn nhìn dòng nước biếc ở bên dưới, không biết ở bên dưới làn nước đó cũng có một đôi mắt đang nhìn hắn hay không? Nàng ta đang ở đâu nhỉ?

Vị cô nương đó cũng giống như dòng nước biếc kia vậy, thoạt nhìn thì có vẻ sâu sắc như thế, rồi thoạt cái lại trở nên rất thuần khiết. Trông nàng ta chợt rất ưu nhã, rồi chợt sống động vô cùng, mà tâm tình của nàng lại giống như dòng nước trôi đi khắp nơi vậy. Không một ai có thể đoán trước được tâm tư của mình. Thủy thần, có lẽ nàng mới là người thật sự hiểu được nước, bởi vì chính nàng cũng giống như nước vậy.

Bỏ nhà, phản bội chủng tộc....những nỗi đau đó không ai có thể cảm nhận được. Hay là chính bản thân nàng đã tận lực che giấu những nỗi đau đó vào lòng, và chỉ biểu hiện sự thanh thản ở bên ngoài mà thôi! Nàng ta đang buồn thật chăng? Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Sâm chợt dấy lên một nỗi lo lắng. Hắn lo lắng giùm cho nàng!

Loại lo lắng đó không quan hệ tới phong và nguyệt!

Dòng nước trôi về trăm dặm, hãy trân trọng nhé. Có lẽ đây là lời chúc nguyện duy nhất của Lưu Sâm khi trở lại trốn cũ - là lời chúc nguyện cho Yến Cơ!

Tất nhiên Mạn Ảnh không hề hay biết quang cảnh ở đây lại khơi lên một bầu tâm sự ở trong lòng tình lang của mình. Nàng chỉ cần quyết định một chủ ý sau cùng, mà quyết định đó thật khó vô cùng, khó giống như việc hắn rời môi của hắn ra khỏi môi của mình vậy....

oooOooo

Dưới ánh tịch dương, trên một sườn núi, Mạn Ảnh ngồi trên tấm chăn lông, nhìn khối thịt rồng đang được quay trên lửa, mũi ngửi hương vị thơm phức truyền đến, Mạn Ảnh cười nói:
- Ái lang, ta cảm thấy mình thật là hạnh phúc. Cả thịt rồng cũng có để ăn nữa!

- Ta nghĩ ta mới là người hạnh phúc nhất. Mỹ nữ chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của nam nhân!

Đối với hắn thì lời này rất chính xác.

- Chúng ta phải uống chút rượu mới được.

Thanh âm của Mạn Ảnh có vẻ mơ màng:
- Ngươi nghĩ xem, ngồi trên núi, ăn thịt rồng nướng, uống thêm chút mỹ tửu, và trò chuyện tâm tình với tình nhân, có phải là rất lý thú hay không?

- Những trái cây ở trong không gian của ta có khi lại đúng là....rượu thật!

Lưu Sâm cười nói:
- Nhưng điểm mấu chốt là....

- Nhưng mấu chốt là có đôi khi chúng cũng biến thành....xuân dược phải không?

Mạn Ảnh bật cười khanh khách:
- Lời cảnh cáo của ngươi là thật, vậy ngày đó ngươi....nghĩ thế nào?

- Ngày đó ngươi đã ăn xuân dược?

- Phải!

Mạn Ảnh cắn nhẹ lên vai hắn một cái rồi nói tiếp:
- Nhất định ngươi đã biết nó có khi là rượu, có khi là xuân dược, vậy mà không chịu nói ra....

- Chắc ta phải chia chúng ra mới được!

Nói xong, Lưu Sâm khẽ run nhẹ bàn tay, thế là lập tức có vài trái hồng quả xuất hiện ở trong tay hắn. Nhìn bề ngoài của chúng, thật sự giống hệt nhau.

Mạn Ảnh đề nghị:
- Thử ngửi mùi để chia cho dễ!

Vì còn dư rất nhiều thời gian, nên tiểu cô nương hăng hái vô cùng. Nàng dùng móng tay khoét một lỗ nhỏ trên một trái, sau đó ngửi thật kỹ rồi nói:
- Ta nghĩ trái này là rượu!

- Vậy dùng nó để ăn mừng đi!

Lưu Sâm đề nghị:
- Chính ngươi đã chọn nó, chắc không sai đâu!

- Ừm!

Mạn Ảnh đỏ mặt, nói:
- Ta nghĩ chắc không sai đâu, chạm ly!

Hai "chén" rượu tròn trịa xinh xắn được chạm nhẹ, hương thơm của hồng quả ngào ngạt xông lên, quyện chung với hương thơm của thịt rồng nướng, khiến bữa ăn thật là mới mẻ. Sau khi ăn uống xong xuôi, trên chóp mũi của Mạn Ảnh bắt đầu thấy lấm tấm mồ hôi, đồng thời khuôn mặt của nàng cũng ửng đỏ lên. Nàng ngã vào lòng Lưu Sâm rồi ấp úng nói:
- Hình như....hình như ta đoán sai rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.