Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên có một thanh âm ôn nhu như nước ở bên cạnh vang lên:
- Lao Nhĩ, đừng tức giận được không?

Thanh âm đó tựa như dòng nước suối ngọt lịm lặng lẽ chảy qua khe đá, nó vang lên thật rất đúng lúc.

Người có thể gọi thẳng tên lão chỉ có một, đó là nữ nhân mà lão sủng ái nhất: Lệ Đề!

Tính cách của nàng cũng ôn nhu như thanh âm của nàng vậy, thậm chí ma pháp của nàng cũng là Thủy ma pháp. Thủy có thể dập tắt lửa, và đây cũng chính là nguyên nhân mà Ma quân đã cố ý tặng nàng cho lão vậy.

Hỏa thần cúi đầu nhìn xuống, lập tức tiếp xúc với đôi mắt như nước hồ của ái thiếp.

Đôi mắt biết nói đó nhìn thẳng vào mặt lão, tiếp theo là giọng nói đầy ôn nhu vang lên:
- Lao Nhĩ, ông đừng nổi giận! Có lẽ đây là điều duy nhất mà ông không làm được cũng nên. Chỉ cần ông không tức giận thì trong thiên hạ không ai có thể làm thương tổn đến ông được, và cũng không ai có thể đào sinh ở dưới tay ông được!

Đám binh sĩ đứng gần đó đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì chúng thấy ánh mắt của chủ nhân đã thay đổi, mà khi ánh mắt của chủ nhân đã thay đổi thì đó là việc mà chúng sợ nhất; bởi lẽ đó là lúc mà lão đang nổi giận, mà điều đó cũng có nghĩa là tính mạng của chúng đang treo đầu sợi tóc. Mỗi khi Hỏa thần giận dữ thì bất cứ ai cũng có thể bị lão giết đi, và những người đó đều không có cơ hội để giải oan.

Trong đôi mắt của các binh sĩ đều ánh lên nét vui mừng, bao gồm cả một gã thanh niên cao lớn. Lưu Sâm, hắn cũng đang mỉm cười!

Người luyện Hỏa ma pháp có tính khí rất kém, còn những người có công phu hàm dưỡng tốt như Ước Sắt tiên sinh thì lại rất ít. Có lẽ đây chỉ là một sự ấn chứng để thử đối phương. Nhìn ánh mắt của Hỏa thần, hắn đột nhiên lên tiếng:
- Ê, heo mập, ta trở lại rồi đây!

Ánh mắt của Hỏa thần vừa khôi phục lại như thường thì lập tức lại biến thành màu đỏ đậm. Một tấm màn đỏ bay vọt tới, kèm theo luồng khí lưu nóng rực đập vào mặt. Lưu Sâm chỉ khẽ điểm mũi chân xuống đất, cả thân người của hắn liền lướt nhanh về sau. Tấm màn đỏ kia bắn trúng vào hắn, nhưng hắn tựa như vẫn chưa phát giác, hai tay khua lên tựa như đang muốn tìm tòi gì đó, vừa khéo ba gã ma pháp sư bỗng nhiên phóng thẳng về hướng đám lửa kia.

Mắt thấy ba gã ma pháp sư kia sắp bị chết dưới tay của Hỏa thần, bỗng nhiên có một tấm lụa trắng bay tới, cuốn lấy ba gã ma pháp sư kéo ra một bên. Khi chúng vừa đứng yên trên đất thì tấm màn đỏ kia lại tiếp tục ập đến Lưu Sâm.

- Tốt!

Lưu Sâm quát lớn:
- Trở lại!

Hai tay của hắn kéo về, tiếp theo là bảy, tám bóng thân ảnh cùng lúc bắn về phía tấm màn đỏ. Tuy rằng tấm màn đỏ có khí thế kinh người, nhưng tốc độ của nó còn kém xa hắn nhiều lắm, do đó mà hắn có đầy đủ thời gian để ứng phó.

Nàng bạch y mỹ nhân kia cũng vung hai tay ra, hai tấm lụa trắng cùng lúc bay vào không trung, thiên biến vạn hóa. Bảy, tám bóng nhân ảnh đều được hai tấm lụa trắng đón lấy, không lọt lưới cái nào, mà tư thế của nàng mỹ diệu vô cùng, khiến người khác nhìn đến trân trối. Cho dù là người quen dùng lụa trong chiến đấu như Á Na mà có nhìn thấy được cảnh này thì e rằng cũng phải tôn xưng đối phương là tổ sư gia luôn quá!

Đại ma đạo! Thủy hệ đại ma đạo! Ái phi của Hỏa thần là Thủy hệ đại ma đạo!

Sau khi bạch y mỹ nhân thành công cứu người, thân ảnh của Lưu Sâm liền chuyển tới hướng đông. Hắn buông tiếng than:
- Hảo ma pháp! Tuy vậy, nếu như ngươi muốn cứu lại tánh mạng của họ, e rằng ngươi còn phải là Quang Minh đại ma đạo mới được!

Lời đó vừa dứt, bảy, tám người cùng lúc ngã xuống. Tuy rằng thành công đáp xuống hậu viện, nhưng chúng cũng chỉ là những cổ thi thể vẫn còn đứng thẳng mà thôi, bởi lẽ cổ của chúng sớm đã bị Lưu Sâm bóp gãy rồi. Đây là việc mà không ai ngờ tới được.

Bỗng có tiếng gầm giận dữ của Hỏa thần từ phía sau vọng đến, tựa như điềm báo hỏa diệm sơn sắp bùng nổ vậy. Nhưng tiếc thay, dù lão có thật là hỏa diệm sơn đi nữa, nhưng bóng người ở phía trước chỉ còn là một bóng u linh, nó tựa như đang ở trước miệng hỏa sơn, nhưng nó cũng tựa như ở tận nơi chân trời vậy.

Đến lúc này, quân sĩ lần lượt ngã xuống, ba gã đội trưởng đã nhiều lần vây công, nhưng đều suýt tí là đánh vào phía sau tấm màn đỏ. Mọi người vội vàng rút lui để bảo vệ an toàn. Cứ vài lần như vậy, rốt cuộc không còn ai dám xông vào ngăn trở Lưu Sâm nữa, nhưng ánh mắt của mọi người đều trở nên màu đỏ sậm. Đây là các binh sĩ ở trong Thiên Hỏa đội, mỗi một người đều là cao thủ. Vậy mà trong khoảng thời gian ngắn vừa qua, các cao thủ như chúng không biết đã bị chết bao nhiêu người rồi. Chúng không thể thống kê được con số đó, bởi lẽ mỗi thời mỗi khắc đều càng lúc càng gia tăng thêm!

Binh sĩ thoái lui!

Các binh sĩ có sự chọn lựa cũng không nhiều lắm, bởi lẽ tòa hỏa diệm sơn ở phía sau đang bạo phát, một cổ hồng lưu đổ ập vào cái bóng u linh và một đám hơn mười tên binh sĩ ở phía trước. Những người khác đều thót tim một cái, tên ma quỷ kia chết đi mà cũng có hơn mười người khác bồi táng hay sao?

Hơn hai mươi người sẽ biến thành tro bụi, thậm chí cả chút khói mù cũng không còn bao nhiêu. Vậy còn tên ma quỷ kia thì sao? Phải chăng hắn cũng sẽ biến thành tro bụi? Nếu là vậy thì có phải là tiện nghi cho hắn quá chăng?

Hỏa thần chậm rãi thu tay lại, đôi mắt đỏ ngầu bắn thẳng về phía trước, kể cả các binh sĩ của lão.

Cuộc đấu này tuy chỉ xảy ra trong chốc lát, nhưng đã có hơn một trăm đội viên của Thiên Hỏa đội bị chết, hai đại sứ giả bị chết, tất cả đều đổi lấy tính mạng của người đó, chẳng lẽ việc tiêu diệt hắn lại gian nan đến thế sao? Vào thời khắc này, trong lòng Hỏa thần có chút sợ hãi. Nếu như mình đến trễ một, hai ngày nữa, vậy thì với thân thủ của người này, nói không chừng hắn sẽ tiêu diệt toàn bộ các binh sĩ Ma Cảnh ở trong thành rất dễ dàng rồi.

Chẳng lẽ Phong Thần không phải đã bị bại dưới một chiêu của hắn?

- Lao Nhĩ!

Thanh âm ôn nhu lại vang lên:
- Tuy rằng cái giá của chúng ta bỏ ra hơi lớn một chút, nhưng rốt cuộc chúng ta....

Thanh âm của Hỏa thần cũng trở lại thành lãnh tĩnh, lão nói:
- Đừng lo lắng! Cái giá đó rất có giá trị! Ta không tức giận đâu!

Đột nhiên lại có thanh âm khác truyền đến:
- Heo mập, ngươi không tức, nhưng ta lại thấy tức đấy!

Thanh âm đó được phát ra từ phía tường viện.

"Oành" một tiếng vang lên, bảy tên binh sĩ ở tại góc đó bỗng nhiên cùng lúc bay về phía Hỏa thần. Lão thấy vậy thì khẽ nhíu đôi mày, toàn thân cơ thể cũng nhảy vọt lên. Thì ra đối phương vẫn chưa chết!

Vừa rồi quả thật lão đã vơi giận, bởi vì lúc đó cơn giận của lão đã bị thay thế bởi sự bi ai khi nhìn thấy thi thể thủ hạ của mình nằm la liệt đầy đất. Nhưng giờ đây thì lão không thể không tức giận được, bởi vì đối phương vẫn chưa chết!

Lưu Sâm lại kêu lên:
- Ngươi đã làm cháy y phục của ta! Xem này, y phục của ta đã bị cháy hết một góc rồi này. Cái tên heo mập này, không chỉ giống heo, mà còn không biết đạo lý nữa....

Khi hỏa diệm sơn bùng phát thì cũng có những lần yên tĩnh ở khoảng giữa, mà những lúc yên tĩnh đó dài ngắn khác nhau. Ngày hôm nay đã được định trước là không thể không bùng phát rồi. Khi đôi mắt của Hỏa thần tràn đầy lửa giận, thân ảnh của Lưu Sâm cũng biến mất. Chỉ nghe tiếng hắn văng vẳng trong không trung:
- Sắc mặt của ngươi thật là khó coi. Coi bộ ngươi cũng không muốn bồi tiếp ta nữa rồi, vậy để ta vào thành giết sạch đám thủ hạ của ngươi, nhằm trút hận cho bộ y phục của ta mới được!

Những người đang có mặt tại hậu viện nghe vậy thì đều đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng đều vừa giận vừa sợ!

Cánh tay của Hỏa thần đã giơ cao, nhưng cuối cùng cũng không hạ xuống. Lão thở dài một hơi, sau đó kích thẳng vào một thân cây lớn ở phía trước. Thân cây bị nổ tung, lá rụng bay đầy trời, mà những chiếc lá rụng đó khi đáp xuống đất thì đều bị cháy đen cả.

Nàng mỹ nhân kia cũng không khuyên trượng phu đừng tức giận nữa, có lẽ chính bản thân bà ta vào lúc này cũng không thể nén cơn giận được! Hỏa thần có thể nhịn, đó là một việc rất khó, khó đến mức nằm ngoài ý liệu của bà ta, nhưng bà ta lại có một dự cảm không tốt, bởi lẽ bà ta biết rằng đối phương đang dùng kế sách!

Kế sách ấy chính là tìm ra được ngay trong ngôn ngữ của hắn. Hắn hết lần này tới lần khác đều dùng lời khiêu khích, chọc tức vị thần nhân mà người trong thiên hạ đều rất sợ hãi, gọi lão là "heo mập"! Có lẽ đó chính là kế sách của hắn. Chiến trường đúng là tàn khốc, vốn không cần dùng đến những ngôn ngữ ấu trĩ như thế, nhưng hắn lại làm vậy; rõ ràng là muốn chọc giận Hỏa thần rồi!

Chẳng lẽ hắn đã biết được nhược điểm của Hỏa thần rồi sao? Hỏa thần vốn chỉ có một nhược điểm duy nhất: tính tình của lão giống như liệt hỏa vậy. Một khi đã bị kích thích mạnh, vậy thì hậu quả sẽ không lường được.

Trời ạ, làm sao để ngăn ông ta lại đây?

- Lệ Đề!

Hỏa thần trầm giọng hỏi:
- Làm sao bây giờ?

Lệ Đề ôn nhu thốt:
- Ông có thể nghĩ đến vấn đề này, ta thật sự rất cao hứng. Ông biết không, hắn đang dùng kế sách đấy, cố ý chọc tức ông. Nếu như ông nổi giận, vậy là đã trúng phải gian kế của hắn rồi!

Hỏa thần khẽ hất đầu một cái, mái tóc đỏ của lão bay dựng lên, đôi mắt đỏ rực của lão thật sự đã biến mất.

- Điều này đã nói rõ một việc!

Lệ Đề nho nhã nói tiếp:
- Hắn biết không thắng nổi ông, cho nên mới cố ý chọc tức ông. Chỉ cần ông có thể khống chế cơn giận của mình, lãnh tĩnh đối mắt với cường địch, vậy tất nhiên hắn sẽ lộ ra sơ hở. Và lúc đó chính là lúc ông giết hắn.

- Quá trình đó có lâu quá hay không?

Hỏa thần thở dài một hơi, rồi nói tiếp:
- Ta hy vọng chỉ là.....trong một ngày thôi!

Trong một ngày? Lệ Đề chậm rãi lắc đầu, sau đó quay sang ba gã bộ hạ còn lại, nói:
- Ba vị đội trưởng, hãy lập tức xuất phát. Ta cho phép các ngươi và toàn bộ thủ hạ của mình thay đổi quân phục. Màu đỏ rất nổi bậc!

- Dạ, phu nhân!

Ba tên đội trưởng đều khom người nhận lệnh. Đối với vị phu nhân này, bọn chúng đều rất tâm phục. Bà ta chẳng những xinh đẹp mỹ lệ, mà tính tình cũng cực tốt, hơn nữa lại rất giỏi tính toán. Trong những lúc bất lực nhất, bà ta đều là người có thể hóa giải nguy cơ cho mọi người, kể cả nguy cơ của chủ nhân đối với chúng nữa.

Bà ta chính là Cứu Hỏa đội trưởng ở ngay bên cạnh Hỏa thần vậy!

Mệnh lệnh thay đổi quân phục chỉ được phát ra sau khi Lưu Sâm rời khỏi không lâu, nhưng khi chấp hành mệnh lệnh thì cũng gặp rất nhiều trắc trở. Đội trưởng của Đại Địa Hỏa đội lao đi trước tiên, nhưng dọc đường y nhìn thấy rất nhiều thi thể mặc quân phục màu đỏ ngã nằm trên đất.

Khi nhìn thấy một đám đông đang vây quanh hiện trường thứ nhất để bàn tán xôn xao, còn những cổ thi thể đang nằm trên đất đều là những khuôn mặt quen thuộc, trong lòng của gã đội trưởng thoáng trở nên trầm trọng, và lửa giận cũng bắt đầu nung nấu. Khi nhìn thấy nhóm thứ hai, y thở ra một hơi dài. Khi nhìn thấy nhóm thứ ba, y đập vỡ sọ một tên binh sĩ đại lục vì hắn không cúi đầu. Đến nhóm thứ tư, thứ năm, thứ sáu.....

- A..........

Tên đội trưởng rống lên một tiếng giận dữ, hơn mười gã binh sĩ ở bên cạnh y cũng rống lên giận dữ. Tiếng rống mạnh đến nổi làm rung động cả một khu phố tại đó nữa.

oooOooo

Hỏa thần không hề rống giận. Điều này quả thật là khó tưởng tượng, nhưng trong mắt của Lệ Đề vẫn lộ ra nét lo lắng, bởi vì bà ta đã nhìn thấy rõ, chiếc ly vàng ở trong tay Hỏa thần đang biến thành chất lỏng màu vàng. Đó không phải là rượu, mà là ly vàng biến thành dịch thể. Không phải là lão không hề giận, mà là đang cố gắng để khống chế cơn giận của mình mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.