- Ừm, mấy ngày nay ta đã nghĩ kỹ rồi. Ngươi nói đúng, chuyện trước kia nên quên hết đi. A Khắc Lưu Tư, ngươi có thể tìm giúp ta một cái tên được không? Ta nghĩ chắc ngươi biết cũng khá nhiều nhỉ?
- Cống Lạp!
Lưu Sâm chậm rãi thốt: - Cái tên này nghe có êm tai không?
Cống Lạp ngơ ngác xuất thần, nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt lộ vẻ khá phức tạp, nói: - A Khắc Lưu Tư, cái tên này hình như....khá quen thuộc, dường như ta đã nghe được ở đâu rồi thì phải....
Lưu Sâm mỉm cười nói: - Có phải ngươi đã nghe qua tên của một loại thực vật không? Nó vốn là tên của một loại thực vật, hoa của nó mỗi khi đến kỳ nở thì trông rất đẹp!
Cuối cùng hắn cũng kết luận là nàng đã quên hết mọi việc trước kia, chứ không phải là đóng kịch. Nếu như nàng đóng kịch thì sau khi nghe được cái tên này, nàng không thể có biểu lộ gì mới đúng, nhưng nàng đã tự nhận là thấy nó rất quen thuộc. Thần thái đó của nàng là một sai lầm, nhưng đồng thời cũng cho thấy nàng cũng rất thành thật!
Cống Lạp cao hứng hỏi: - Đâu? Hoa đó ở đâu? Ngươi dẫn ta đi xem được chăng?
Khi bịa đặt một cái tên, sợ nhất là bị người ta đòi chứng thực; nhưng may mà trong sơn cốc này còn rất nhiều loại thực vật vô danh, mà lúc này cũng không phải là mùa hoa nở, vì vậy mà hắn chỉ cần tùy tiện chỉ cho nàng xem một loại thực vật nào đó, thế là tiểu cô nương liền vui mừng ra mặt, nàng cười thật là ngọt ngào, cười tươi đến nỗi khiến cho Lưu Sâm cũng cảm thấy ngọt ngào theo.
Từ lúc quen biết nàng đến nay, có lẽ lúc này là lúc trông nàng dễ nhìn nhất. Trong cuộc sống đầy phức tạp hằng ngày, đôi khi những giây phút điềm đạm và gác bỏ hết mọi thứ sang một bên cũng đem đến cho người ta những làn gió rất tươi mát.
Cống Lạp bỗng ngẩng đầu lên hỏi: - Chúng ta đi đâu bây giờ?
Câu hỏi này khiến cho hắn nhức đầu vô cùng.
Đi đâu đây?
Nàng là người của Ma tộc, nhưng nàng lại hoàn toàn mất trí nhớ; hơn nữa ở trong sơn cốc này lại không có ai, chẳng lẽ cứ bỏ nàng lại đây mà không đếm xỉa tới? Chỉ nhìn vào tình huống hiện nay, chứ khoan nói tới việc giang hồ hiểm ác đã, người của hoàng cung đang truy nã nàng khắp nơi, vậy thì sơn cốc này cũng chỉ là tử địa của nàng mà thôi. Nhưng nếu dẫn nàng đi theo thì thế nào?
Nếu như dẫn nàng trở về Tô Nhĩ Tát Tư học viện, nói không chừng sẽ còn một trường náo nhiệt ở phía sau nữa đấy chứ. Cho dù có tạm thời không nhắc đến hai hũ dấm chua là Cách Tố và Cách Phù, nhưng hắn cũng biết là việc dẫn nàng về đó là không thích hợp, bởi vì hắn đối với nàng luôn có hai cảm giác cùng nặng như nhau. Hiện nay nàng đang có vẻ rất đơn thuần, nhưng trong ký ức của hắn, nàng lại là một con rắn độc. Hai loại hình tượng này có thể nhập vào một người hay không? Có thể lắm chứ!
Nhưng việc đó không thể tiến hành ở bên cạnh hắn, bởi vì nếu vất bỏ thân phận ban đầu của nàng, vậy thì hắn không có lý do gì để dẫn nàng đi, vì hiện nay giữa hắn và nàng chẳng có quan hệ gì cả. Còn nếu vất bỏ thân phận hiện tại của nàng thì hắn lại không nên mang nàng đi, bởi vì hắn chỉ có thù với nàng chứ không có ân nghĩa.
Nét hưng phấn ở trên mặt Cống Lạp từ từ biến mất, dường như nàng nhận ra hắn đang gặp khó khăn. Tại sao hắn lại khó quyết định như thế? Là bởi vì nàng! Cuối cùng nàng nhẹ giọng thốt: - Ngươi đi đi, đa tạ ngươi đã cứu ta!
Lưu Sâm hơi trầm ngâm một chút rồi hỏi: - Vậy còn ngươi?
- Ta....ta không biết!
Lại là một câu đáp không biết!
- Ta ở lại với ngươi thêm vài ngày nữa vậy!
Lưu Sâm thở một hơi thật dài, trong lòng thầm nghĩ: "Cống Lạp, coi như là kiếp trước ta đã mắc nợ ngươi vậy!"
Cống Lạp nghe vậy thì đôi mắt sáng rực lên: - Ở bên kia có một con sông, ta muốn đến đó ngắm sông!
Vừa dứt lời, nàng liền vui sướng chạy đi.
Nước sông rất đẹp, vừa trong lại vừa êm dịu. Vào tiết cuối Thu, những chiếc lá đỏ bay là là xuống sông, dòng nước cứ lặng lẽ cuốn những chiếc lá đó đi thật xa, phảng phất như mang theo cả sự quyến luyến giữa cây và lá. Cống Lạp nhìn đến mê mẩn, một lát sau mới nói: - A Khắc Lưu Tư, quang cảnh này đẹp lắm phải không?
Thế rồi từ phía sau có một giọng nói truyền tới: - Đúng vậy, rất đẹp!
- Ngươi xem sườn núi bên kia kìa! Nơi đó cũng rất đẹp!
Cống Lạp chỉ tay về bên kia sườn núi, trên đó đều phủ đầy bởi màu lá đỏ, khiến cho toàn dãy núi đều một màu đỏ, đỏ giống như lần đầu tiên nàng xử nữ hôn nam nhân đầu tiên của mình vậy.
- Đúng thế!
Cống Lạp nhẹ giọng thốt: - Ta thật muốn xây một căn nhà nhỏ để ở lại đây. Tất cả mọi việc đều vất bỏ hết, không nghĩ tới chuyện gì nữa cả....
Lưu Sâm nghe vậy thì trong lòng bỗng dậy sóng, điều đó rất khả thi!
Với trạng thái hiện nay của Cống Lạp, nàng quả thật không thích hợp để bước chân vào giang hồ, ký ức đã mất đi rồi, vậy còn có gì quan trọng hơn nữa chứ? Nếu mình có thể giúp nàng xây một căn nhà ở đây, rồi chuẩn bị cho nàng một số thứ, vậy là nàng sẽ có thể bình yên mà sống hết quãng đời còn lại, vậy không phải là rất tốt hay sao? Đương nhiên, cũng cần tìm giúp cho nàng thêm vài tỳ nữ và các vật dụng sinh hoạt hằng ngày nữa.
Chỉ có người nào có một cõi lòng trống vắng thì mới có được cái tâm nhàn nhã. Hiện nay có phải là trong lòng nàng hoàn toàn không có gì hết chăng?
- Ngươi thật sự muốn thế hay sao?
Trong mắt Lưu Sâm cũng có nét mơ màng.
- Đúng vậy!
Cống Lạp nói: - Ở bên ngoài thật đáng sợ. Ta không muốn ra ngoài nữa!
Vừa nhắc tới thế giới bên ngoài, trên mặt nàng liền hiện lên một loại biểu tình mới: áp lực!
- Nếu vậy thì chuyện này không khó chút nào!
Lưu Sâm mỉm cười nói: - Để ta giúp ngươi xây một căn nhà nhỏ, chuyện đó dễ lắm thôi!
- Thật à?
Cống Lạp hưng phấn kêu to: - Ta cũng xây, nhưng xây làm sao đây?
- Cứ xem ta là được. Ta chính là một kiến trúc sư độc nhất vô nhị của tân thời đại đây! Kiến trúc chính là nghề cũ của ta!
- Ngươi nói dóc! Ma pháp của ngươi tuy lợi hại, nhưng làm sao có thể dùng nó để xây nhà chứ? hì hì....
Nói xong, nàng liền bật cười khanh khách, trông như một chú chim nhỏ rất đáng yêu.
Kỳ thật, Lưu Sâm nhiều ít gì cũng có chút tự thổi phồng mình, nhưng hắn thổi phồng cũng không nhiều quá, bởi vì kiến trúc quả thật là nghề cũ của hắn; thậm chí là khi hắn chết đi thì cũng là đang có mặt tại công trường. Những phương pháp kiến trúc của kiếp trước thì hắn vẫn nhớ rất kỹ, nếu như hắn tiếp tục phát triển ngành đó ở thế giới này, vậy thì nhất định sẽ lập ra một trào lưu mới; thế nhưng ở trong sơn cốc này thì không áp dụng được, bởi vì ở trong sơn cốc thì có thứ gì là nhiều nhất? Tất nhiên là cây cối rồi!
Trong sơn cốc này có dã thú hay không? Đáp án là có, dù không thấy ma thú, nhưng dã thú thì vẫn có như thường. Vậy thì dùng kiểu kiến trúc nào là tốt nhất đây? Dùng kiểu nào vừa an toàn mà vừa phải ở trên cao nữa!
Lưu Sâm đưa mắt nhìn khắp nơi một lượt, sau đó ánh mắt của hắn gặp phải một thân cây khổng lồ. Cây đó cao to cực kỳ, có một chỗ trên thân cây cao khoảng một trượng và có khá nhiều nhánh cây đâm ra bên ngoài, hình thành một cái bình đài cao tới mấy trượng - một bình đài trên cây.
Lưu Sâm nhảy vút lên, tiếp theo thì vung loạn hai tay, những nhánh cây đâm ra tua tủa khác đều bị bay tung lên không. Chúng bay lượn tứ tung một lát, sau đó thì bình đài nọ liền từ từ trở thành một gian nhà nhỏ rất kỳ quái. Cống Lạp ở phía dưới nhảy cẫng lên đầy vui vẻ, nàng vừa chạy quanh gốc cây, vừa mừng rỡ kêu lên: - Ngươi xây giỏi quá!
- Bên này cần có một khung cửa sổ thì mới thấy được ngọn núi bên kia!
- Bên này cần chừa lại một khoảng trống thì mới thấy con sông được!
- Ta muốn trồng một cây nhỏ ở trước cửa phòng, trông thật đáng yêu!
Lưu Sâm vừa xây nhà, vừa cười nói: - Trồng cây trên cây à? Việc đó không dễ đâu nha, ta không biết có làm được không nữa đây.
- Í, khó lắm à?
Cống Lạp chau mày suy nghĩ một lúc, sau đó liền nói: - Không trồng nữa, ta đi hái lá đỏ.
Nói xong, nàng chạy đi thật nhanh, chỉ khoảng nửa khắc sau thì đã trở về, trong tay ôm một đống lớn toàn lá đỏ, chúng phản chiếu lên khuôn mặt của nàng, khiến khuôn mặt của nàng cũng đỏ bừng theo.
- Này, ngươi kéo ta lên đó, cho ta xem thử một chút....
"Phịch" một tiếng vang lên, Lưu Sâm đáp xuống bên cạnh Cống Lạp. Hắn cúi xuống nhìn nàng, trong lòng cảm thấy nhộn nhạo, nàng đang ôm đống lá đỏ mà nhìn hắn đầy khích động. Chuyện gì thế này? Đây là sự lãng mạn của giới trẻ à?
- Muốn lên đó à?
Thanh âm của hắn cũng có vài phần khích động.
Cống Lạp gật mạnh: - Ừm!
- Vậy ta bế ngươi lên được không?
Không thấy Cống Lạp đáp lời, nhưng khuôn mặt của nàng đã đỏ ửng hơn trước. Tuy đã mất đi trí nhớ, nhưng nữ tử vốn hay thẹn thùng, đó là tính trời cho; ngoài thẹn thùng còn có vui sướng nữa.
Lưu Sâm nhìn vào mắt nàng hỏi: - Được chứ?
- Hay là....ngươi tìm sợi dây rồi kéo ta lên, được không?
Cống Lạp không dám nhìn vào mắt hắn, nàng chỉ cúi đầu thật thấp, rồi không ngừng vân vê mấy chiếc lá trong tay.
- Sao phải phiền phức vậy chứ?
Lưu Sâm vòng tay ôm lấy eo nàng, thân hình của Cống Lạp khẽ run lên, sau đó thì Lưu Sâm phóng mình lên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống bình đài ở trên cây. Cống Lạp mở mắt ra, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của hắn, thế là khuôn mặt của nàng lại càng đỏ hơn nữa. Nàng vội vàng lui lại phía sau nửa bước, nhưng khi vừa đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt thì lập tức biến thẹn thùng thành hưng phấn ngay, sau đó lại bật thốt: - Đẹp quá!
Nàng ngưng lại một chút rồi hỏi tiếp: - A Khắc Lưu Tư, ngươi xây rất giỏi! Ngươi đúng là một kiến trúc sư giỏi nhất, tốt nhất!
Lưu Sâm mỉm cười, đây là vinh dự cao nhất của giới kiến trúc mà hắn đã lấy được.
- Đó là nhà của chúng ta à?
Cống Lạp chỉ vào gian nhà nhỏ với hình thù kỳ quái mà hỏi, sau đó bỗng nhiên lại đỏ mặt lên hỏi tiếp: - Sao chỉ có một căn phòng vậy?
- Sẽ có thêm thôi!
Lưu Sâm lãng tránh vấn đề nhạy cảm "nhà của chúng ta" và "chỉ có một căn phòng", hắn nói tiếp: - Dùng dây mây mà lấp hết những khe hở này....không gian ở đây có vẻ khá lớn, mặt trên có thể dùng da thú và cành lá của những nhánh cây lớn để phủ lên, ở giữa thì tách ra, vậy là sẽ có mấy căn phòng độc lập rồi. Đây có thể gọi là nhà nghỉ mát đấy!
- Hay lắm!
Cống Lạp không cần suy nghĩ mà đáp ngay: - Ngươi đưa ta xuống đất, ta đi tìm dây mây, ngươi làm phòng!
Nói xong, nàng tự động đi đến trước mặt hắn, khuôn mặt vẫn không hết đỏ hồng, thân hình chỉ hơi nghiêng một chút, nhưng ánh mắt của Lưu Sâm đã kịp nhìn thấy cảnh quang tuyệt mỹ. Đôi ngọc thố của nàng vẫn cao như thế à? Sao trước kia mình không hề để ý nhỉ....
Lưu Sâm vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại của Cống Lạp rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Nhìn nàng chạy đi chặt dây mây, và thản nhiên cười tươi như hoa nở, Lưu Sâm chợt cảm thấy gió trong sơn cốc từ từ trở nên rất mát mẻ, cả người của hắn cũng biến thành lâng lâng. Tuy rằng ma pháp của Cống Lạp đã bị mất, nhưng không thể xem thường thể lực của nàng được. Nàng chặt hơn trăm bụi dây mây (tất nhiên là dùng thanh đao đính ước của Lạc Lâm Lâm đã tặng hắn),vậy mà cũng không phí nhiều sức lắm. Trong lúc đang thả hồn theo cảm xúc lãng mạn, Lưu Sâm chợt có suy nghĩ mới. Xem ra trên người Cống Lạp đã phát sinh ra chuyện ly kỳ gì đó, khiến cho tóc của nàng biến thành màu đen, cả đôi mắt cũng thay đổi theo, ma pháp tiến bộ nhanh, còn bây giờ ngay cả thể lực cũng khỏe mạnh hơn hẳn, tất cả những việc đó là do nguyên nhân gì?
Sau một ngày vất vả làm việc, rốt cuộc cũng có được kết quả mỹ mãn. Ở trên cây đã có một căn nhà nhỏ, còn ở bên dưới thì toàn là rác ngổn ngang, chỉ cần dọn dẹp lại là sạch sẽ ngay. Lúc này còn cần những mảnh gỗ lớn, nhưng không phải là dây mây. Thật ra thì chỉ cần một thân cây lớn, sau đó cắt xén lại những gì dư thừa ở bên ngoài, việc này đối với Lưu Sâm rất là đơn giản, chỉ cần một mũi Phong kiếm chém xuống thì tất cả sẽ trơn nhẵn ngay. So với cưa còn thẳng hơn nữa ấy chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]