Nơi đây là ngoại thành, ở phía trước là một bức tường viện lớn, nó xoay lưng về phía một cái đầm, còn bên trái thì dựa vào vách núi. Trước mắt là một mảnh hoang lương, trung niên nhân phóng mình lao qua tường viện, bên trong có tiếng người nói chuyện vọng ra. Lưu Sâm vội vàng dừng lại, hắn biết đã đến nơi.
Lưu Sâm đưa mắt nhìn quanh ở bên ngoài một lượt, trong bóng đêm, hắn nhìn thấy mấy chữ khắc ở trên cánh cửa chính ở trước mắt rất rõ ràng: Trường huấn luyện ma thú Đạo Quỳnh Tư.
Trường huấn luyện ma thú?
Loại trường huấn luyện kiểu này có địa vị rất thấp ở trong giang hồ, bởi vì bọn họ chỉ là đám người hạ cửu lưu ở trong tam giáo cửu lưu, chuyên huấn luyện các ma thú cấp thấp đề dùng chúng biểu diễn kiếm tiền, tất nhiên các vương công quý tộc sẽ không có hứng thú với họ, còn các bình dân bá tánh thì lại không dám đến gần họ. Chỉ cần một cái tên thôi thì cũng đủ đưa họ ra khỏi tầm chú ý của người ngoài rồi. Thật là cao minh!
Bên trong có ma thú, tuy chúng chỉ là các loại thuộc cấp thấp, nhưng bản năng của chúng cũng không phải là loài người có thể bì kịp. Lưu Sâm không dám lơ là, hắn khẽ động, sau đó liền nhảy lên bức tường viện ở bên trái. Hắn ẩn ở trong bóng tối mà quan sát động tĩnh khắp nơi. Tòa nhà này là một khu đổ nát, lột xộn, phòng ốc rất nhiều, mà hậu viện cũng rất rộng, thế nhưng toàn bộ chỉnh thể bố cục thì lại khá hỗn loạn. Ở giữa sân có khá nhiều củi khô nằm tung tóe khắp nơi mà không có ai thu dọn. Bọn họ không có ý hoan nghênh khách nhân đến đây nên cũng không cần thu thập phòng ở.
Nhưng Lưu Sâm lại đúng là một vị khách không mời mà đến!
Hắn lặng lẽ tiến vào như một bóng u linh, mục tiêu là căn phòng ở nơi xa nhất hiện đang có vài ngọn đèn sáng lờ mờ.
Lúc này chợt có một giọng thánh thót của nữ nhân vang lên:
- Tạp Đặc tiên sinh! Tô Cách Lâm có đáp ứng hay không?
Thân thể Lưu Sâm nhẹ nhàng bốc lên một cách vô thanh vô tức, hắn ép sát vào bên thân cây lớn ở bên phải, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong phòng. Từ nơi này nhìn vào, hắn có thể nhìn thấy được mọi thứ. Hắn thấy rõ được hắc y nhân, nhưng người đó không phải là hắc y nhân mà hắn đã theo dõi đến đây, mà lại là một nữ nhân. Bên cạnh nàng ta còn có hai mông diện hắc y nhân khác, và cũng đều là nữ nhân.
Còn người hắc y nhân mà hắn đã theo dõi tới đây thì lúc này không còn che mặt nữa, nhưng y phục vẫn giữ như cũ. Y chính là một trung niên nhân với thân hình cao lớn, hiện đang đứng trước mặt nữ nhân kia, y nói:
- Tất nhiên, thánh sứ đại nhân, lão đã đáp ứng!
Bên cạnh y là một lão giả khác trông có vẻ khá hiền lành, lúc này lão lên tiếng ton hót:
- Thánh sứ quả thật là thần cơ diệu toán, đã đoán rằng Tô Cách Lâm sẽ đáp ứng!
Thánh sứ? Nữ nhân che mặt từ từ quay người lại, Lưu Sâm giật mình sửng sốt. Người của Ma tộc! Nhìn đôi mắt của nàng ta cũng đủ biết rồi, đây là người của Ma tộc! Người của Ma tộc vốn không thích hợp làm sát thủ che mặt, bởi vì họ có đôi mắt rất đặc biệt, dù bịt mặt thế nào thì người ta cũng có thể nhận ra, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho tổ chức ám sát và kẻ giật dây ở phía sau. Hai người tỳ nữ của nàng ta thì không phải là người của Ma tộc, nhưng vóc người cũng quyến rũ vô cùng.
Thánh sứ cười nói:
- Lão đương nhiên là phải đáp ứng! Mặc kệ lão có tin tưởng tin tức của chúng ta hay không, lão cũng sẽ đi xem cho biết.
- Hơn nữa, lão cũng sẽ có thể thấy được sát thủ của Phụng Long tộc!
Lão giả mỉm cười, nói:
- Trải qua trận chiến này, thực lực của đôi bên sẽ bị giảm đi lần nữa, mà mâu thuẫn giữa họ lại càng trở nên gay gắt hơn. Thánh sứ đại nhân, chúng ta có nên ở bên ngoài ngầm giúp đỡ một tay chăng? Dù sao thì thực lực của Phụng Long tộc cũng yếu hơn một chút, với sự xem trọng của Tô Cách Lâm, e rằng những đòn phản kích của họ cũng không quá mạnh đâu.
Lúc này lại có thêm hai trung niên nhân đứng dậy, và đồng thanh nói:
- Đề nghị của Cách Nhĩ tiên sinh rất hợp lý. Mục đích của chúng ta là khiến cho hai phe đều bị lưỡng bại câu thương, nhưng nếu chỉ có một mình Tô Cách Lâm tiêu đời thì cũng chẳng có giá trị gì.
- Đồ ngu!
Thánh sứ mắng:
- Chuyện như vậy tại sao chúng ta phải đích thân động thủ chứ? Chờ tới khi chiến hỏa bùng nổ, cứ thông tri cho Phụng Long tộc phái thêm người tiếp viện là được chứ gì? Như vậy thì chiến sự của bọn chúng lại càng được thăng cấp hơn nữa.
Mọi người nghe vậy thì đều yên tĩnh trở lại. Lão giả khẽ xoa xoa tay, rồi nói:
- Thánh sứ nói rất có lý! Chỉ vì các huynh đệ có chút hơi ngứa tay nên không chịu ngồi yên thôi....
Lời phân trần của lão bị cắt ngang:
- Các ngươi muốn làm việc ư? Vậy tốt lắm!
Thánh sứ cười nhạt, rồi nói tiếp:
- Chúng ta vốn cũng có việc làm đó chứ. Các ngươi có biết tại sao chúng ta lại để cho bọn chúng tự giết lẫn nhau không? Theo sự suy đoán của các ngươi, có lẽ mục đích của ta là tiêu diệt lực lượng của chúng, nhưng các ngươi sai rồi, ta chỉ muốn chế tạo một cơ hội thôi!
Đoán sai ư? Chế tạo cơ hội? Cơ hội gì chứ?
Lưu Sâm lập tức suy nghĩ về vấn đề này.
- Một khi nghe được chiến dịch tấn công của mình bị chế trụ, Phụng Long tộc nhất định sẽ dốc toàn bộ lực lượng, khi đó đại bản doanh của họ sẽ bị bỏ trống, còn chúng ta sẽ thừa cơ đó mà đột nhập, cướp đi vật chí bảo trong tộc của họ là Huyết Ngọc Tâm!
Huyết Ngọc Tâm? Đây là một cái tên mà Lưu Sâm chưa từng nghe qua, không biết nó là thứ gì đây?
Nhưng tất cả mọi người có mặt ở trong phòng đều rất khích động. Lão giả ngẩng đầu lên hỏi:
- Thiên hạ đồn rằng Thần Luân đã xuất thế, chẳng lẽ nó thật sự không hề lọt vào tay của Thần tộc sao?
- Đúng vậy!
Thánh sứ thốt với giọng khích động: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Chỉ có Huyết Ngọc Tâm mới có thể tẩy sạch cấm chế của lão thất phu Ước Sắt bày bố ở trên Thần Luân, khiến cho Thần Luân phát huy được hết uy lực của nó. Do đó, hành động lần này chỉ cho phép thành công mà không được thất bại....
Lưu Sâm nghe được những lời này thì cũng khá khích động. Rốt cuộc Chúng thần chi luân đã có thể xác định là do người của Ma tộc lấy đi, hơn nữa Ước Sắt còn bày ra cấm chế gì đó, khiến cho Ma tộc cần phải có Huyết Ngọc Tâm của Phụng Long tộc để tẩy sạch những cấm chế nọ. Vì vậy mà mấy người này mới khơi dậy sự tranh chấp của hai phe thế lực giữa Tô Cách Lâm và Phụng Long tộc. Nhìn từ bề ngoài thì nó cũng giống như kế sách cũ mà chúng đã sử dụng lúc trước, nhưng lần này rõ ràng là khác hẳn, bởi vì mục đích của chúng là điệu hổ ly sơn, khiến cho Phụng Long tộc và Tô Cách Lâm đánh nhau đến sống đến chết, sau đó đám người này sẽ dốc hết tinh anh để xông vào tổng bộ của Phụng Long tộc và cướp đi Huyết Ngọc Tâm!
Kiếm thánh Tạp Đặc trầm giọng nói:
- Kế sách của thánh sứ quả thật cực hay, nhưng....Khi Phụng Long tộc bị mất đi Huyết Ngọc Tâm, họ nhất định sẽ nghĩ đến chúng ta làm. Nếu vậy thì bước tiếp theo của đại kế hoạch sẽ bị cản trở rồi.
- Bước tiếp theo của kế hoạch? Còn có bước tiếp theo gì nữa chứ?
Thánh sứ cười khẩy nói:
- Sau khi Huyết Ngọc Tâm tới tay, uy lực của Thần Luân sẽ lại một lần nữa được hiển lộ. Lúc đó cánh cửa của Thần vực sẽ được mở rộng, thiên hạ sẽ rơi vào tay của Ma quân. Kế hoạch sau đó sẽ là: thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Lão giả cười lớn, nói:
- Hay lắm! Sau đó, tất cả mọi phiền toái đều sẽ trở thành không còn phiền toái nữa. Chúng ta cũng không cần phải dùng tới cái vỏ gánh xiếc của hạ tam lưu để đi khắp thiên hạ nữa, mà lúc đó sẽ là cưỡi bạch lộc để đi truyền bá mệnh lệnh của Ma quân cho bát phương thôi!
Việc chuyển từ tối đến sáng để hành động công khai quả thật cũng là một cám dỗ rất lớn đối với đám người này.
- Đúng vậy, khi Ma quân xuất thế, các ngươi chính là nhóm công thần đầu tiên vậy!
Thánh sứ động viên:
- Vì mục tiêu vĩ đại này, tất cả mọi người hãy hành sự cẩn thận, cố gắng chấp hành nhiệm vụ cuối cùng này cho thật là viên mãn mới được!
- Dạ!
Mọi người cùng đứng thẳng người mà ứng tiếng đáp lời. Nhiệm vụ cuối cùng? Đây cũng là một loại khích lệ. Chỉ cần làm nốt chuyến này thì sẽ không còn nhiệm vụ khác nữa, họ chỉ đợi để trở thành công thần, và khi thiên hạ rơi vào tay Ma quân, họ sẽ là đặc sứ của Ma quân. Tất cả người trong thiên hạ đều thần phục họ.
- Bây giờ chúng ta cần bố trí trước khi cuộc chiến bắt đầu đã!
Thánh sứ chỉ vung tay lên một cái, tất cả mọi tạp vật ở trên bàn đều bị gạt xuống bàn hết. Sau đó nàng ta lại điểm đầu ngón tay vài cái, mặt bàn cứng rắn liền xuất hiện từng vệt đen, thì ra nàng ta đang sử dụng Tiêu Dung ma pháp của Hắc Ám hệ.
- Đây là chỗ ở trong sơn cốc của Phụng Long tộc!
Thánh sứ giảng giải:
- Tạp Đặc, trưa mai ngươi hãy xuất phát, bảo vệ cho được điểm này, đồng thời cắt đứt lộ tuyến ở cánh phải. Cát Nhĩ Cát Tư sẽ phối hợp với ngươi. Nhân số dưới tay là mười người, đừng ngại mang quá nhiều cung tiễn!
- Dạ!
Thánh sứ lại nói tiếp:
- Lộ Nhĩ Tư, ngươi suất lĩnh mười người cắt đứt lộ tuyến ở bên trái.
- Dạ!
- Đặc Nạp, ngươi sẽ hộ tống ta đi trước! Chúng ta sẽ giết thẳng một mạch vào tới trung tâm của địch nhân, lấy ba mươi người làm hạn định!
- Dạ!
- Các ngươi cứ tự tuyển lựa thủ hạ cho mình, ta sẽ không quan tâm tới việc đó. Mọi người tự mình dẫn theo thủ hạ là được!
- Dạ!
Người? Nàng ta cũng không biết hết toàn bộ những thành viên này? Mà những tên đầu mục này cũng có thể tự tuyển chọn thành viên cho mình ư?
Đúng vậy, tổ chức ám sát là một tổ chức bị tiêu hao rất lớn, mà điều tiêu hao lớn nhất chính là nhân thủ. Nếu như không thể tùy thời bổ sung thì chỉ sợ nhân thủ của chúng sẽ từ từ bị giảm thiểu, nhưng việc tuyển chọn thành viên cũng là một lỗ hổng lớn. Hôm nay, có phải là mình đã tìm được lỗ hổng lớn của đối phương hay không?
Nếu như Lưu Sâm xông vào lúc này, chỉ sợ sẽ có mười người lập tức ngã xuống ngay trong phòng, kể cả thánh sứ và hai tỳ nữ ở bên cạnh; nhưng Lưu Sâm lại chọn bỏ đi. Bởi vì hắn biết lúc này không phải là lúc giết người, mục tiêu của hắn không phải là giết mấy người này, mà là dùng họ để dẫn đường cho hắn tìm ra sào huyệt của Ma tộc!
Chừng nào bọn chúng mới trở về? Tất nhiên là sau khi Huyết Ngọc Tâm tới tay, có lẽ mình cũng cần phải giúp chúng một tay, để cho chúng thuận lợi lấy được Huyết Ngọc Tâm. Nếu nó đến tay càng sớm thì chúng sẽ trở về càng sớm, mà khi chúng về đến sào huyệt thì đó chính là cơ hội của hắn!
Chỉ là làm vậy thì chúng sẽ được chút tiện nghi thôi.
Tô Cách thành vốn có nhiều sương, tại cảnh nội với sơn lâm và ao đầm là chủ thể, vụ khí chính là những thứ do thiên nhiên sản sinh ra. Hôm nay vụ khí lại đặc biệt nhiều, vào lúc giữa trưa, tại trường huấn luyện ma thú Đạo Quỳnh Tư bỗng có rất nhiều vụ khí, phảng phất như là chúng từ trên núi mà di chuyển xuống đây vậy, bốn phía xung quanh vốn đã rất hoang lương, nhưng bây giờ lại càng hoang lương hơn nữa. Trong vụ khí, một đội nhân mã tựa như xuất phát từ địa ngục bắt đầu tiến ra, như ẩn như hiện, sau đó thì hoàn toàn biến mất ở trong rừng sâu.
Con đường sơn lộ này thật là dài, khi xuyên qua sơn lộ, không ai chú ý tới một tên quân sĩ sau cùng đột nhiên biến mất, nhưng sau đó hắn lại tái hiện rất nhanh. Màu sắc của y phục và tấm khăn che mặt vẫn y như cũ, chỉ là bộ y phục của hắn dường như có vẻ bị rút nhỏ lại vậy. Có lẽ không khí ẩm ướt ở trong rừng làm cho y phục thay đổi cũng nên.
Lưu Sâm đã trở thành một thành viên của tổ chức ám sát mà thần không hay, quỷ không biết. Trong tình huống tất cả mọi người đều che mặt, không có ai biết hắn là ai cả. Sau vài lần nhún nhảy, hắn đã chậm rãi tiến lên đầu hàng của cả đội. Từ trên người của thánh sứ toát ra hương thơm nhè nhẹ. Chuyến này hai tỳ nữ của nàng ta không hề đi theo, họ lưu lại trường huấn luyện để chờ đợi hồi âm.
Màn đêm dần buông, thánh sứ ở phía trước khẽ vung tay lên, mọi người vội vàng quỳ rạp xuống đất. Ở trước mặt họ là vách núi, hiện đang có một đội nhân mã đang đi ngang qua, trong đó có ma pháp sư và cả kiếm sư. Tuy họ đang chạy rất nhanh, nhưng lại không phát ra nhiều thanh âm lắm. Họ chính là các võ sĩ của Phụng Long tộc. Phải một lúc lâu sau thì đội ngũ đó mới qua hết, thánh sứ thở phào một hơi dài, cho thấy trong lòng nàng ta rất nhẹ nhõm, bởi lẽ Phụng Long tộc càng phái ra nhiều người thì trong sơn cốc của họ lại càng trống trải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]