- A Khắc Lưu Tư, ngươi ngại bản nhân tiếp đãi ngươi chậm trễ hay sao? Chỉ vì hôm qua ngươi bị thương....
Lưu Sâm khom người nói:
- Đại công tôn kính, tuyệt đối không phải vậy đâu, chẳng qua là vì ta còn chuyện quan trọng phải làm, nên cần trở lại Phong Thần đảo sớm, thật không thể chậm trễ được.
- Hắn nói hắn...còn một tháng mới phải trở lại học viện.
Khải Sắt Lâm cúi đầu, bổ sung thêm.
Đại công đưa mắt lướt qua Khải Sắt Lâm một cái, sau đó mới nhìn Lưu Sâm, nói:
- Nếu đã như vậy thì bản nhân sẽ phái ba đội thân vệ để hộ tống ngươi trở về!
Lưu Sâm khom người tạ ơn:
- Đa tạ đại công!
Thế rồi đại đội nhân mã phi nhanh ra khỏi thành. Dẫn đầu là Lưu Sâm và Khải Sắt Lâm, sau khi qua khỏi vùng ngoại vi của thác Ma Quỷ thì tới bên ngoài một khu rừng vắng vẻ. Khuôn mặt của Khải Sắt Lâm thủy chung vẫn lạnh băng. Khi tới trước ngã ba đường ở gần bãi biển, Lưu Sâm dừng lại rồi nói:
- Đến rồi! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Đại đội nhân mã cũng cùng lúc dừng lại. Khải Sắt Lâm kéo cương cho bạch lộc thả chậm bước lại. Hai thớt bạch lộc lẳng lặng đứng trước bãi biển, gió biển không ngớt thổi đến khiến cho mái tóc dài của Khải Sắt Lâm tung bay trong gió.
- Na Trát Văn Tây!
Nàng nhẹ giọng kêu:
- Ta có thể ghi nhớ cái tên này không?
- Tất nhiên là được chứ!
Lưu Sâm mỉm cười nói.
- Khi còn bé, mẫu thân thường nói với ta rằng: "Ngươi là một nữ hài xấu xí." Ta vẫn luôn ghi nhớ những lời ấy.....Na Trát Văn Tây, ngươi nghĩ ta có nên quên đi lời đó không?
Thanh âm của Khải Sắt Lâm hơi run nhè nhẹ trong gió biển.
- Tất nhiên là nên quên đi!
Lưu Sâm cất giọng ôn hòa, nói:
- Có biết tại sao không? Bởi vì lệnh mẫu đã nói sai rồi. Ngươi là một nữ hài xinh đẹp nhất! Có lẽ tới hôm nay ta mới phát hiện ra được điều này!
Khải Sắt Lâm nghe vậy thì ửng hồng đôi má. Vào thời khắc này, nàng thật là xinh đẹp!
- Khải Sắt Lâm tiểu thư, ta phải đi rồi!
Lưu Sâm cất cao giọng:
- Hẹn gặp lại!
- Đại nhân!
Một gã thị vệ vừa từ bờ biển chạy về báo:
- Đội thuyền đã chuẩn bị xong, xin mời ngài lên thuyền!
Lưu Sâm ôn hòa nói:
- Bỗng nhiên ta nhớ ra, ta còn phải đến Già Mạc thành một chuyến đã, vậy ta đi trước đây!
Nói xong, hắn giật cương cho bạch lộc tung vó. Chỉ thấy một bóng trắng lao vút đi, nó chạy thẳng về phía sườn núi, chỉ để lại một đám bụi bay mù mịt.
Lưu Sâm thở dài một hơi! Chuyến này đến Tô Cách thành, hắn không thu hoạch được gì cả. Chẳng lẽ lại thất bại rồi sao?
Nếu quả thật như lời Lệ Nhã nói, là có người đang bày kế khiến cho ba thế lực xảy ra chiến loạn, mà Tô Cách thành cũng là kẻ bị hại, vậy thì việc hắn được bình an trở về là rất bình thường. Bọn họ rõ ràng có lý do bảo hộ cho hắn trở về, nhưng giả thuyết này có một lỗ hổng rất lớn, mà lỗ hổng đó chính là Khải Sắt Lâm. Tại sao nàng ta lại phải sợ? Thậm chí chỉ dám giữ hắn lại một đêm. Rốt cuộc nàng ta sợ cái gì? Chẳng lẽ nàng sợ ở đại công phủ không được an toàn hay sao? Nàng ta dựa vào cái gì mà nghĩ như vậy?
Khi ăn cũng ăn cùng với hắn, suốt buổi tối đó nàng không hề đi nghỉ mà chỉ ngồi lại bầu bạn với hắn, nhưng nàng vẫn một mực tỏ ra "không thích" hắn, mà chỉ là vì nguyên tắc cư xử của mình mà thôi. Nguyên tắc cư xử đó của nàng thật là hàm hồ. Nguyên tắc của nàng có phải là: hắn cứu mạng nàng, nàng cũng muốn cứu mạng hắn? Tự mình cùng ăn với hắn, cùng ngủ một chỗ với hắn, nếu người khác muốn hạ độc hoặc là ám sát hắn, vậy trước tiên phải qua cửa ải của nàng đã, hoặc giả họ phải giết luôn cả nàng.
Nhưng trong việc đó cũng có vấn đề nữa. Bằng vào phương pháp bảo hộ thấp kém đó của nàng, nàng có thể bảo vệ được hắn sao? Vậy mà tại sao nàng lại vẫn thành công như thường?
Tuy nhiên, sau khi sự tình xuất hiện ngoài ý muốn, hắn vẫn có thể bình an trở về, vậy còn chưa đủ sao?
Trời cao mây trắng, bạch lộc tung vó như bay, Lưu Sâm cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng như muốn bay bổng lên cao vậy. Sau khi vào một ngôi tửu lâu của Già Mạc thành, hắn vừa ngồi xuống ghế thì một nàng hầu bàn tươi cười bước đến chào đón. Hắn thấy vậy thì lại càng lên tinh thần thêm vài phần. Bộ mình thật sự có lực hấp dẫn tới như vậy sao? Từ tôn nữ của đại công cho tới nha đầu và hầu bàn, tất cả đều si mê mình tới như vậy sao?
Tại sao ngay cả một lão đầu tuổi chừng năm, sáu mươi tuổi mà cũng nhìn mình với ánh mắt khác thường như vậy chứ? Ta van ngươi, bản nhân là một người bình thường, dù có uống say mèm thì cũng chỉ có hứng thú với nữ nhân thôi. Thế rồi hắn không thèm nhìn lão nữa, uống cạn một chén rượu, sau đó thì vui vẻ liếc mắt đưa tình với nữ hầu bàn. Khi rượu vừa vào ruột xong thì trên người hắn liền bắt đầu phát nhiệt....
Rèm cửa được vén lên, gió thổi vào thật là mát!
Lưu Sâm vừa nhấc chén thứ hai lên, bỗng nhiên đã thấy một người xuất hiện trước mặt và cười cười với hắn, rồi nói:
- Thấy ta tốt với ngươi không? Mỗi ngày đều chờ ngươi ở đây, mau tạ ơn đi!
Người vừa lên tiếng đang mặc trang phục của nam nhân, nhưng khuôn mặt thì lại mỹ lệ phi phàm, đôi mày ngài cong vút, chiếc lưỡi nhỏ nhắn thỉnh thoảng còn liếm liếm đôi môi đỏ hồng nữa. Nếu như người này là một nam nhân, chắc chắn y là một nhân yêu [1] không hơn không kém, hơn nữa lại còn là một nhân yêu rất được yêu chuộng nữa. May mà y không phải là nam nhân, mà lại chính là tứ tiểu thư!
- Dường như ta nên cảm tạ lão bản của tửu lâu này mới phải!
Lưu Sâm cảm khái nói:
- Nếu không có lời chuyển báo của lão, vậy sao lại có mỹ nữ đến đây cùng uống rượu với ta chứ?
Vừa rồi lão nhân kia quan sát hắn rất tỉ mỉ, một lát sau thì có tứ tiểu thư xuất hiện, tất nhiên là do lão mật báo rồi.
- Lại đây, ta bồi ngươi uống rượu nào!
Tứ tiểu thư mỉm cười nói:
- Có mỹ nữ bồi ngươi uống rượu, ngươi nhất định phải uống thêm vài chén đấy!
- Nhất định! Nhất định!
Lưu Sâm cười ha hả, nói:
- Lại đây nào, phu nhân tương lai của ta, phu quân tương lai mời nàng một chén!
Lạc Lâm Lâm nghe vậy thì không ngớt bật cười khanh khách, nàng uống một cách vui vẻ, bởi vì nàng có lý do để hài lòng. Mỗi ngày nàng đều chờ đợi hắn, rốt cuộc hôm nay hắn đã trở lại, so với trong dự đoán thì còn sớm hơn một tháng! Chắc là hắn nhớ nàng rồi, nếu không thì đã không trở lại sớm như vậy. Đó là suy nghĩ của nàng trong lúc này!
Sau khi ăn uống no nê xong, Lưu Sâm nhấm nháp tách trà rồi nói:
- Phu nhân thân ái, hãy bồi phu quân của nàng đi tìm một gian phòng trọ được không?
- Đi!
Nàng trả lời đầy dứt khoát, sau đó đứng lên, hỏi:
- Phòng trọ ở đâu?
Giọng nàng còn lớn hơn cả giọng của Lưu Sâm, nhưng khi thấy mọi người xung quanh đều cúi đầu không dám nhìn nàng, tứ tiểu thư mỉm cười nói:
- A Khắc Lưu Tư, sau khi đến phòng trọ, ta sẽ có món này cho ngươi....
Lưu Sâm sáng mắt lên:
- Có phải là một phần thưởng hay không?
Tứ tiểu thư ửng đỏ đôi má, đáp:
- Phải!
Nói xong, nàng liền kéo hắn chạy đi.
Sau khi vào phòng trọ, Lưu Sâm vươn tay ra ôm lấy Lạc Lâm Lâm, rồi áp mặt tới định hôn nàng, rồi nói:
- Không phải thế này...bây giờ không được. Người ta vừa uống rượu xong, mà hễ uống rượu vào rồi thì....dễ xảy ra chuyện không may...
Phục thật! Đã biết uống rượu vào thì sẽ dễ xảy ra chuyện không may, vậy mà còn nói ra miệng nữa chứ!
Lưu Sâm nghe vậy thì sửng người lại.
Tứ tiểu thư mở túi hành lý rồi giải thích:
- Mẫu thân nói, khi ở chung với nam nhân thì không thể uống rượu. Vì ta thấy ngươi tội nghiệp nên mới bồi ngươi uống vài chén. Đây là phần thưởng của bản nhân dành cho ngươi...
- Lệnh đường dường như chuyện gì cũng nói với ngươi hết rồi phải không?
Lưu Sâm dè dặt hỏi:
- Bà ta có từng nói là khi nam nữ cùng ở một chỗ, uống một ít rượu, sau đó thì ôm ấp hôn hít nhau, vậy thì sự khoái lạc đó sẽ hơn hẳn lúc bình thường không?
- Ừm....điều đó đợi lát nữa ta về hỏi lại mẫu thân đã....
Vừa nói tới đây thì tứ tiểu thư cũng mở bao hành lý xong, ở trong đó là hai thanh chủy thủ sắc bén.
Lưu Sâm ngây người, hỏi:
- Ngươi muốn mưu sát trượng phu?
Lạc Lâm Lâm không đáp lại mà chỉ vểnh mặt lên.
Lưu Sâm bổ sung:
- Chẳng lẽ thẩm thẩm quả phụ tội nghiệp của người đã kể cho ngươi nghe việc làm quả phụ hay ho đến mức nào à?
- Nói bậy gì đó?
Lạc Lâm Lâm cầm hai thanh chủy thủ lên, nàng án chúng ở trước ngực rồi hỏi:
- Đẹp không?
- Đẹp!
Khi hai thanh chủy thủ được để sát vào nhau thì chúng liền hợp thành một đồ án hình quả tim, trông khá đẹp mắt. Mà điều càng đẹp hơn là chúng được đặt ở trước ngực của Lạc Lâm Lâm, hai quả hồng đào càng nổi bật bắt mắt hơn...
- Muốn không?
Trên mặt Lạc Lâm Lâm hiện lên vẻ đắc ý.
- Muốn!
Lưu Sâm điểm nhẹ ngón tay vào một bộ vị rồi hỏi:
- Ngươi nói cái này hả?
Chỉ một cái điểm nhẹ như thế mà toàn thân của Lạc Lâm Lâm đã cảm thấy mềm nhũn ra, bởi lẽ hắn vừa điểm nhẹ lên đầu ngọc thố của nàng, chỉ cách một lớp y phục thôi.
Vừa nói, nàng giơ đôi chủy thủ đang nắm trong tay lên.
- Là cái này à? Cũng không tệ, để ta xem thử chút nào!
- Khoan đã, trước tiên phải đoán cái đã!
Lạc Lâm Lâm bật cười khanh khách rồi nói:
- Hãy đoán xem làm sao ta có được chúng, nếu đoán trúng, ta sẽ cho ngươi!
Thần thái của nàng thật là động lòng người. Cho hắn? Đoán trúng thì cho hắn? Cho cái gì?
Lưu Sâm nghiêm mặt, nói:
- Là bảo vật gia truyền do lệnh đường cho ngươi, đợi khi nào gặp được như ý lang quân thì tặng cho hắn một thanh!
Lạc Lâm Lâm tinh nghịch lắc đầu!
- Ngươi vừa giết được hai người, rồi đoạt lấy chúng làm chiến lợi phẩm!
Lạc Lâm Lâm mất hứng:
- Bổn tiểu thư là người tàn bạo như vậy sao? Ngươi mới là kẻ thích giết người đấy....Nói cho ngươi biết, vật này là do người khác tặng cho gia gia ta, rồi ta xin của lão nhân gia. Tới giờ mà vẫn chưa đoán ra là của ai à? Đồ ngốc....
Lưu Sâm sáng mắt lên:
- Là Động Tinh tộc! Bọn họ thật đã tới rồi à?
Thích tặng người ta binh khí, hơn nữa lại còn là những loại binh khí đặc biệt khác thường, chỉ có một loại khả năng thôi, đó là Động Tinh tộc muốn lấy lòng gia gia của Lạc Lâm Lâm.
- Đúng vậy!
Lạc Lâm Lâm chìa một thanh chủy thủ ra cho hắn, rồi vui vẻ nói:
- Gia gia rất cao hứng, nên chuyện gì cũng đáp ứng với ta....Ta muốn lấy hai thanh chủy thủ này, ta và ngươi mỗi người một thanh. Ngươi xem, hợp lại thì thành một trái tim đấy!
Lưu Sâm rút chủy thủ ra khỏi bao, đôi mắt của hắn sáng rực lên. Thanh chủy thủ này thật là xinh đẹp. Chuôi của nó tựa như vàng như ngọc vậy, nhưng lại nhẹ tênh giống hệt một khúc gỗ và mang theo vài phần mềm dẻo. Mũi chủy thủ màu lam như thu thủy và lại trong vắt như gương, lúc này nó phản chiếu lại khuôn mặt mỹ lệ và đỏ bừng của Lạc Lâm Lâm đang đứng bên cạnh hắn một cách rõ ràng. Đây là binh khí sao? Không, nó là một món hàng mỹ nghệ mới đúng!
- Hai thanh Thiết tinh chủy này là được dùng tinh kim ở dưới đất để làm ra, cực kỳ sắc bén, hơn nữa lại không có khả năng chấn gãy!
Tiểu cô nương hứng chí bừng bừng, giải thích:
- Ta thích nó nhất ở chỗ....nó rất sáng. Mỗi sáng sớm, ta có thể dùng nó làm gương rồi tự mình hóa trang....
Nàng thích nó vì công năng giống chiếc gương của nó, gia gia của nàng thích nó vì nó trượng trưng cho sự hợp tác với Động Tinh, còn Lưu Sâm thì thích nó vì điều gì? Ngoài việc nó đại biểu cho ý tứ của nàng khi tặng cho hắn, Lưu Sâm còn thích nó ở một điểm, đó là dùng nó để cắt ma thú. Có phải dùng nó để cắt ma thú thì cũng sẽ giống như cắt chỉ hay không?
Lưu Sâm chợt vung tay lên, "xoẹt" một tiếng vang lên, chiếc bàn gỗ đã bị chém mất một góc. Quả thật rất giống cắt chỉ!
Tiểu cô nương cũng không chịu kém, nàng cũng nhẹ nhàng vẽ loạn một lúc. Ở trên mặt bàn liền thấy xuất hiện đồ hình của một người, mà người đó lại là một nam nhân nữa. Sau khi vẽ xong, chỉ nghe "cạch" một tiếng, hình người liền rơi xuống đất. Trên mặt bàn chỉ lưu lại một tạo hình cổ quái. Hai người thấy vậy thì cất tiếng cười vang, căn bản không hề quan tâm tới việc đồ vật ở trong phòng bị hao tổn chút nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]