Hai người cùng cưỡi bạch lộc chạy đi, xé gió lao thẳng qua đại môn của học viện và phi thẳng vào thảo nguyên. Trong cơn gió lộng, tóc của Cách Tố tung bay phất phơ, lòng của nàng cũng bay bổng lên cao. Được cùng tình lang đơn độc xuất môn mà lại không sợ bị người ngoài dị nghị, đây quả là một chuyện rất tốt, thật là quá tốt!
Nhưng nàng chỉ nghĩ như thế ở trong lòng, còn Lưu Sâm thì lại trực tiếp hơn, hắn nói thẳng ra miệng:
- Ái cơ, không ngờ việc ta về trễ như vậy mà lại có kết quả tốt như thế!
Đúng là thần giao cách cảm mà, nhưng Cách Tố không thừa nhận, mà hỏi lại:
- Tại sao?
- Bởi vì nhờ vậy mà ta mới được cùng bảo bối yêu quý của ta lên đường chứ.
- Ta mới là không muốn cùng lên đường với ngươi. Nhất định là dọc đường ngươi sẽ nghĩ tới việc khi phụ người ta thôi....
Cách Tố vừa nói, khuôn mặt của nàng vừa đỏ bừng như gấc. Sau khi ra khỏi cửa học viện, hình tượng giảng sư của nàng đã bị biến mất, hiện tại, nàng càng lúc càng giống như một nữ sinh hơn!
Lưu Sâm kêu lên:
- Đó là lời nhắc nhở đó à?
Cách Tố cười khanh khách, nói:
- Cứ coi là vậy đi! Nếu đuổi được ta, ta sẽ cho ngươi chiếm chút tiện nghi....cho ngươi hôn nhẹ....
Lưu Sâm đột nhiên bật người lên, rồi hắn từ trên không trung mà lao thẳng đi, Cách Tố kêu lớn:
- Coi chừng té chết đó....A....đồ bại hoại....
Lưu Sâm vừa vặn rơi ngay phía trước nàng, hai tay giang ra rồi hôn lên môi nàng. Cách Tố nhắm mắt hưởng thụ giây phút ngọt ngào đó, sau đó lại đột nhiên đẩy hắn ra, nói:
- Ngươi học được Phong võ thuật từ lúc nào thế?
Vừa nói, trên mặt nàng vừa lộ nét chấn kinh.
Thân pháp của hắn rất nhanh, nhưng đó là phản ứng ở trên đất bằng, còn lần này là phi thân ở trên không và lao đi tới ba trượng, rồi rơi xuống trước mặt nàng rất chuẩn xác. Hành động đó không hề liên quan tới thân pháp, mà nó là Phong võ thuật! Hơn nữa còn là Phong võ thuật cực nhanh nữa, vì vậy mà nàng không hiểu tại sao tốc độ đó lại nhanh như vậy.
Lưu Sâm cười ha hả, hắn buông hai tay ra, rồi toàn thân bốc lên cao, sau đó lại nhẹ nhàng đáp xuống lưng bạch lộc của mình. Hai con bạch lộc đang chạy song song với nhau tốc độ nhanh như gió, nếu muốn làm được như hắn thì yêu cầu rất cao, vậy mà hắn đã thực hiện rất dễ dàng, thậm chí cũng chẳng cần quay người lại. Trong lúc thân hình bay bổng trên không, trông hắn có vẻ khá thần bí và bộ dáng tiêu sái cũng dễ đánh động vào phương tâm của người ta nữa.
Nhịp tim của Cách Tố đập mạnh, nàng kêu lên:
- Đồ bại hoại, mau nói cho ta biết! Thế là thế nào hả?
Môn công phu này của Lưu Sâm chưa từng được hắn thi triển ở trước mặt người khác.
- Nếu đuổi kịp ta, ta sẽ nói cho nàng biết....
Hắn vừa nói xong thì con bạch lộc của hắn phi thẳng về phía trước rất nhanh, nhưng thanh âm của hắn lọt vào tai Cách Tố rất rõ ràng.
- Được lắm!
Nàng bật cười khanh khách rồi thúc bạch lộc đuổi theo. Sau khi vượt qua hắn, nàng cũng nhẹ nhàng phi thân lên cao rồi khi hắn sắp vượt qua mình thì nàng vung tay ra và nắm chặt lấy tay hắn, sau đó cũng nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn.
Lưu Sâm thò tay ra ôm lấy mỹ nhân đang từ trên không hạ xuống, rồi cười nói:
- Có một đại ma pháp sư làm tình nhân thật là tuyệt, bất cứ lúc nào cũng đưa tới tận cửa được, hôn một cái nào!
- Ta đuổi kịp ngươi rồi.......mau nói cho ta biết đi....
Cách Tố vừa hôn, vừa không quên nhắc lại câu hỏi của mình.
- Nàng là người đầu tiên biết được điều này đấy nhé!
Lưu Sâm đắc ý nói:
- Đây không phải là Phong võ thuật, mà là khinh công! Tốc độ của nó dựa vào trình độ của người sử dụng, so với Phong võ thuật thì nó cũng có hiệu quả giống như vậy. Mỗi lần đến xem nàng tắm thì ta đều dùng tới nó đấy, hằng đêm nàng được tiêu hồn khoái lạc thì nó chính là công thần đấy. Nàng hẳn phải cảm tạ nó đó, bảo bối của ta....
Cách Tố lườm hắn một cái rồi ngồi thẳng lên, nói:
- Ta muốn phế môn công phu xấu xa này của ngươi quá, nó hại ta đến thê thảm....
Thế rồi cuộc hành trình của họ tràn đầy hương diễm và khoái hoạt, tiếng cười trong trẻo của Cách Tố vang lên không ngớt, thỉnh thoảng chỉ dừng lại đôi ba lần vì nàng bận...hôn tình lang, hoặc giả là bận chống cự đôi tay không tuân theo quy củ của hắn mà thôi.
Đến hoàng hôn, hai người dừng lại hạ trại. Lúc này Cách Tố mới thực sự được khoái hoạt. Toàn bộ thảo nguyên chỉ có hai người, nàng chẳng buồn mở lều của mình ra, và cũng chẳng thèm làm gì hết. Nàng chỉ đợi Lưu Sâm dựng lều của hắn xong thì lập tức chui vào ngay, sau khi ngồi xuống thì lại lên tiếng:
- Đến đây nào ái lang, hôn một cái nhé!
Đại đội nhân mã đã khởi hành sớm hơn họ nửa ngày, nếu muốn đuổi theo thì nhất định họ sẽ đuổi kịp, nhưng cả hai đâu muốn vậy. Nếu nhìn thấy đại đội nhân mã ở phía xa xa thì chỉ sợ họ sẽ lập tức trốn đi ngay, đợi tới khi họ đi xa rồi thì hai người mới lên đường.
Sáng sớm ngày thứ ba, hai người đã đi hết đại thảo nguyên. Lúc này ở trên đầu Cách Tố đã có một cành hoa nhỏ, khuôn mặt của nàng còn kiều diễm hơn cả đóa hoa đó nữa. Hai ngày qua, đôi tình lữ được triền miên âu yếm, so với việc lén lén lút lút ở học viện thì kích thích hơn nhiều lắm, vì họ hoàn toàn không phải lo lắng gì cả, khi xuống lộc thì có thể ái ân, ở trên lưng lộc cũng có thể hôn môi, vuốt ve....không cần phải quan tâm tới gì hết. Trong hai ngày đó, Cách Tố không nhịn được đỏ mặt, và tim đập mạnh, nàng nghĩ: "Cách Tố, ngươi là giảng sư mà, tại sao bây giờ lại giống như một nữ sinh hay xấu hổ thế?"
Có đôi lúc nàng thấy mắc cỡ, nhưng sau khi nghe Lưu Sâm nói một câu thì bao nhiêu suy nghĩ chống cự đều bị ném sang một bên hết. Được ở cùng với tình lang một chỗ thật là tuyệt! Tốt nhất là vĩnh viễn không có người thứ ba ở bên cạnh.
Sau khi đi hết đại thảo nguyên Cát Bố Tư, ở phía trước là một hạp cốc dài. Nhu tình vô hạn ở trên mặt Cách Tố liền biến mất, mà thay vào đó là nét ngưng trọng:
- Ái lang, từ giờ trở đi, chúng ta phải hết sức cẩn thận mới được. Có biết tòa sơn cốc ở phía trước là nơi nào không? Nó là Âm Sơn đấy!
Lưu Sâm mỉm cười:
- "Ninh tẩu Âm Sơn, bất nhập Ma Xuyên!" [1] Người ta có thể ví hòn núi này với Ma Xuyên, chẳng lẽ nó thật đáng sợ vậy sao?
- Đó là hai địa phương đáng sợ nhất trong vùng quản hạt của Ước Khắc đại công.
Cách Tố nói:
- Ma Xuyên là địa phương mà ma thú thường xuyên lui tới nhất, còn địa phương này thì lại có đạo tặc thường lui tới nhất! Có nhiều lúc đạo tặc còn đáng sợ hơn cả ma thú nữa. Chúng ta phải sớm đuổi theo đại đội nhân mã mới được, tất cả đều tại ngươi hết....
Lưu Sâm kêu lớn:
- Đại ma pháp sư của ta ơi, trình độ ma pháp của nàng càng cao mà sao lá gan lại càng nhỏ đi thế? Ở học viện ít có cơ hội động thủ, vậy nếu gặp phải đạo tặc thì ta mới phải chúc mừng nàng chứ....
Cách Tố thở dài:
- Ài....ta mà là đại ma pháp sư thật sao? Thế tại sao khi ở chung với ngươi, ta lại cảm thấy mình như một tiểu nữ hài vậy nhỉ? Đi thôi, lần này ta không phản đối ngươi đi gần ta đâu....
Thế rồi hai người cùng cưỡi lộc đi vào, từng trận âm phong thổi qua, Cách Tố không nói chuyện nữa, mà đảo mắt nhìn khắp bốn bề. Tuy rằng lúc này đang là thanh thiên bạch nhật, nhưng trong sơn cốc vẫn có sương mù nhàn nhạt dường như muốn che khuất bầu trời quang đãng ở bên ngoài vậy. Lá khô ở hai bên vách núi bị gió thổi bay xào xạc và tung bay trong không trung, đồng thời cũng mang theo một loại hàn ý đầy thần bí. Cách Tố sớm đã niệm sẵn chú ngữ, nguyên tố ma pháp cũng tụ tập bên mình, tuy lá gan của nàng không lớn lắm, nhưng nàng cũng không sợ, vì nàng biết rõ tu vi của mình: đại ma pháp sư!
Còn ở trong đám đạo tặc, nếu có người đạt đến tu vi của nàng thì cũng không nhiều lắm, mà nam nhân bên cạnh nàng đây cũng không phải là một gánh nặng của nàng, kỹ năng thực chiến của hắn có khi còn cao hơn cả nàng nữa.
Vậy nếu đạo tặc có xuất hiện thì chỉ sợ sẽ tăng thêm mồi nhắm rượu cho đôi tình lữ mà thôi!
Dường như để xác nhận suy nghĩ của nàng, sau khi họ đi qua hết toàn bộ sơn cốc mà chẳng thấy một nửa bóng dáng của tên đạo tặc nào. Hai người ra khỏi hạp cốc, ở phía trước là một ngọn núi lớn. Nếu đi về phía trước, qua bãi quái thạch thêm ba mươi dặm nữa thì sẽ đến được thành Yêu Nguyệt. Nơi đó chính là điểm đến cuối cùng của cuộc hành trình này!
Lưu Sâm đưa mắt quan sát xung quanh rồi nói:
- Ái cơ, chẳng lẽ lời chúng ta nói chuyện đã bị người ta nghe được, đám đạo tặc kia thật không dám trêu vào nàng?
Hắn đang mong kiếm được vài tên đạo tặc để thử tay nghề, nhưng hắn lại thấy thất vọng vì chẳng tìm được tên nào.
Cách Tố lườm hắn một cái rồi nói:
- Ngươi muốn động thủ à? Đợi tới khi tỷ thí thì còn sợ không có dịp cho ngươi động thủ hay sao?
Lưu Sâm cười lớn:
- Thì cũng vậy thôi! Phải đánh cho đối thủ rơi rụng hết xuống đài, khiến cho các nữ hài nhìn lên đầy ngưỡng mộ, mắt nở đầy hoa mới được!
- Đáng tiếc là lúc này nữ hài hâm mộ ngươi "mắt nở đầy hoa" kia lại đang ở học viện. Mỗi lần ngươi dẫn Cách Phù tới, nha đầu đó vừa vỗ tay vừa reo lên "A Khắc Lưu Tư giỏi quá!" thì A Khắc Lưu Tư vĩ đại của chúng ta liền trở thành giỏi thiệt! Sự cổ vũ đó đúng là rất có hiệu quả!
- Tuy ta không hiểu nàng nói gì, nhưng ta cũng nhận ra là Cách Tố của ta đang ăn dấm chua đấy....
- Ai ăn dấm hả?
Cách Tố hờn dỗi: nguồn TruyenFull.vn
- Ngươi....đồ nam nhân đáng ghét, thật là đáng ghét....ngươi còn cười à?
Hai con bạch lộc tiếp tục chạy về phía trước, hai người cười nói vui vẻ nhưng thanh âm lại không quá lớn. Họ cưỡi lộc chạy thẳng một mạch vào đoạn đường có bãi quái thạch dài ba mươi dặm, khi vừa tiến vào bãi quái thạch thì đột nhiên có tiếng cười quái dị bay theo gió mà truyền đến.
Cách Tố sởn hết tóc gáy, nói:
- Phía trước có tiếng, là tiếng cười ma quỷ đấy!
Trong truyền thuyết, giữa ban ngày cũng có thể nghe được tiếng quỷ kêu gào ngay tại bãi quái thạch này. Lưu Sâm cười nói:
- Là tiếng gió thổi qua quái thạch thôi, chứ không có ai đâu! Nàng theo ta một thời gian dài, chắc cũng học được khá nhiều thứ rồi chứ!
Gió thổi qua quái thạch, đích xác là có thể phát ra tiếng quái dị. Nếu là ở thế giới hiện đại, tất sẽ có thể tìm ra được nhiều căn cứ, nhưng ở thế giới này thì người ta chỉ cho rằng đó là tiếng ma quỷ kêu gào mà thôi.
- Nhưng ngươi sai rồi, thật sự có người đấy!
Cách Tố trầm giọng nói:
- Cẩn thận!
Lúc này sắc mặt của Lưu Sâm cũng trở nên nghiêm túc hẳn:
- Đúng vậy, âm thanh lúc nãy đúng là tiếng gió thổi, nhưng ở phía trước quả thật đang có người.....khoảng cách là hai mươi trượng!
Càng về sau, lời của hắn càng thấp hơn.
Cách Tố nói:
- Cứ đi về phía trước, phải cẩn thận lưu ý!
Sau khi đi được mười trượng, Lưu Sâm ngừng lại. Cách Tố cũng cùng lúc ngừng lại theo, nàng hướng về phía tảng đá lớn ở trước mặt, quát:
- Là ai? Ra đi!
Nàng vừa dứt tiếng thì liền có ba người nhảy phốc lên tảng đá lớn đó. Họ vừa đứng vững trên tảng đá thì cũng có một người khác bước ra từ một tảng đá khác, sau đó thì chia ra làm ba phương vị.
Ba kiếm sư và một ma pháp sư. Trong số kiếm sư có một người là nữ, tuổi khoảng ba, bốn mươi, sắc mặt có vẻ màu vàng đen. Mới nhìn qua thì trông như một đại nương quê mùa, nhưng trong tay bà ta lại đang ôm một thanh kiếm lấp lóe tinh quang, mũi kiếm có vài chỗ hơi bị sứt mẻ, trông bà ta giống hệt như một nữ bạo quân đang quang lâm thiên hạ vậy.
Hai tên kiếm sư còn lại đều ở tuổi trung niên, kiếm chưa hề rút ra khỏi vỏ, nhưng thần sắc của họ rất bình tĩnh và lạnh lùng quan sát đôi tình lữ. Còn tên ma pháp sư kia thì thân hình di chuyển như nước chảy vậy, từ lúc y xuất hiện vẫn chưa thoát khỏi ánh mắt của Cách Tố. Trên mặt nàng hiện rõ nét kinh ngạc, thì ra y vừa thi triển kỹ năng Lưu thủy hoán hình!
Đó là môn tuyệt kỹ của Thủy hệ đại ma pháp sư, chỉ có từ đại ma pháp sư trở lên thì mới có thể thi triển nó nhẹ nhàng như vậy, giống hệt như nước chảy vậy!
Trên mặt Lưu Sâm cũng có phần ngưng trọng. Cách Tố lưu ý tới ma pháp sư, còn hắn thì lại chú ý tới mấy tên kiếm sư ở trên tảng đá kia. Tuy họ đứng trong gió, nhưng y phục trên người lại không bay phất phơ theo gió. Tuy hắn không biết điều đó có nghĩa gì, nhưng hắn cũng biết đó là một loại tu vi đấu khí rất sâu dầy.
Loại người như thế mà cũng là đạo tặc sao? Nếu đám đạo tặc có thể tùy tiện phái ra mấy kẻ như vậy thì người khác còn có thể sống sót được sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]