Chương trước
Chương sau
Trong tiếng cười vang, hắn đi ra cửa, Cách Phù vẫn giữ khuôn mặt tươi cười cho tới khi thân ảnh của hắn biến mất.

Lưu Sâm vừa khuất khỏi cửa phòng thì dáng tươi cười của nàng cũng đông cứng lại theo.

oooOooo

Ở bên bờ hồ có một nữ hài đang đứng đó, là Pha Tư Đế! Chẳng lẽ hôm nay nàng tới đây là để giáo huấn hắn hay sao? May mà lúc nãy hắn và Cách Phù không có ân ái, nếu không thì bây giờ đã nghe Pha Tư Đế mắng cho một trận rồi. Nào là đồ vô lương tâm, không để ý tới bệnh tình của người ta mà chỉ biết lo hưởng lạc, vv...đúng là mắng kiểu nào cũng hợp lý cả.

- Ngươi không cần canh giữ ở bên người nàng ta!

Pha Tư Đế nhìn hồ nước, rồi bình tĩnh nói:

- Ở trên đời này, không chỉ có mình ngươi là biết chiếu cố cho nàng ta thôi đâu!

Tuy thanh âm của nàng rất bình tĩnh, nhưng khuôn mặt thì đã ửng hồng ra tận mang tai, rõ ràng là đã núp lén ở đâu đó mà nghe lén người ta nói chuyện rồi.

Lưu Sâm mỉm cười, vào thời khắc này đây, nụ cười của hắn rất xán lạn! Có Pha Tư Đế chăm sóc cho Cách Phù, vậy nàng ta sẽ có được một người bạn cùng phái đúng nghĩa, điều đó còn quan trọng hơn là việc chiếu cố cho nàng nhiều lắm! Mà quan trọng hơn, hắn cảm thấy Pha Tư Đế vẫn là bằng hữu của mình.

- Đa tạ!

Lưu Sâm buông ra lời đa tạ từ tận đáy lòng của mình.

- Không cần cảm tạ ta!

Pha Tư Đế lạnh nhạt nói:

- Ta không có giúp gì cho ngươi cả, và cũng không có bất kỳ quan hệ gì với ngươi nốt!

Lưu Sâm cất bước bỏ đi.

Dưới ánh trăng, Pha Tư Đế quay đầu lại, trong mắt nàng cũng hiện lên rất nhiều nét phức tạp. Nàng tiến gần đến bên cửa sổ, dáng đi của nàng cũng rất bi tráng, phảng phất như là có mang theo lòng quyết tâm bước vào pháp trường vậy.

- Ngươi dừng lại!

Ở trong phòng có tiếng truyền ra.

Pha Tư Đế dừng lại, bên trong lại có tiếng vang lên:

- Có thể cho ta một bữa cơm không? Ta đói rồi! Cơm cứ để trên thành cửa sổ là được, một lát nữa ta sẽ ăn sau!

Tuy lời nói có vẻ khách khí, nhưng ngụ ý bên trong lại không giống vậy. Pha Tư Đế vốn thấy hơi bất mãn, nhưng rồi nàng cũng cười nói:

- Được, ngươi chờ một chút!

Cách Phù không giống những người khác. Nàng ta đối với mình không khách khí, điều đó cho thấy rằng nàng ta xem mình là bằng hữu.

Rời khỏi Cách Phù, Pha Tư Đế rảo bước đi rất nhanh, giống như là vừa tháo gỡ được cái gông xiềng của tâm linh vậy. Nàng nhìn ra được Lưu Sâm vẫn còn ma pháp, mặc kệ điều đó khó hiểu tới cỡ nào, nhưng nàng lại biết rõ mọi cử động của hắn khi còn ở trong phòng Cách Phù. Nếu lúc đó hắn thật sự muốn chiếm hữu Cách Phù thì nàng cũng không cho rằng việc làm của hắn là sai, vậy mà hắn lại không hề đụng tới Cách Phù, nguyên nhân chỉ có một: đó là vì nàng ta đã ngã bệnh, bệnh rất nặng là đằng khác!

Điều đó cũng thật là khó hiểu, chẳng lẽ A Khắc Lưu Tư lại vì thấy người ta bệnh nặng mà bỏ qua cơ hội dày vò nữ nhân hay sao? Hắn có phải là kẻ tội ác tày trời ở trong lời đồn đãi hay không?

Lúc này nàng đã đi đến giữa hạp cốc, giờ đây ở trong hạp cốc đã thấy xuất hiện một tia sáng mờ nhạt. Bầu trời hừng đông lúc này cũng giống như cõi lòng của nàng vậy, đã thấy xuất hiện một tia sáng đẹp làm sao, trong sáng làm sao!

oooOooo

Hoàng cảnh của Cách Tố thì hoàn toàn tương phản với Pha Tư Đế. Đối với Cách Tố, nguyên bản là bầu trời trong xanh đột nhiên xuất hiện mây đen, chẳng những vậy mà mây đen đó còn kéo tới trận mưa lớn nữa.

Trong khoảng thời gian sắp tới đây, nam nhân của nàng, tình lang của nàng sẽ là một cụm mây ở trong lòng nàng. Hắn là đệ nhất cao thủ của ma pháp phụ, là thành viên của Hoàng kim tổ hợp, là một học viên có khả năng thu được vinh dự cao nhất. Giờ đây đáng lẽ là giai đoạn mà hắn bắt đầu tung cánh bay thật cao và thật xa mới phải. Vậy mà hôm nay hắn chỉ mới vừa hiển lộ bản lãnh cao cường trong một khắc, đủ khiến cho nàng say mê, thế mà hắn đã bỏ đi tất cả như một quả bong bóng nước bị vỡ tung vậy. Nàng cảm thấy mình có thể tiếp nhận tất cả mọi thứ về hắn, nhưng hắn có thể tự tiếp nhận chính bản thân mình hay không?

Tuy rằng bề ngoài hắn tỏ ra rất dửng dưng, nhưng nàng biết hắn rất quan tâm tới bản lãnh của mình. Hắn không muốn làm một kẻ thua kém người ta, dường như ở đằng sau bờ ngực rộng lớn đó là một trái tim nóng bỏng, nhưng giờ đây tất cả mọi thứ đều vì mấy chữ "phản xạ tự nhiên" mà trở thành quá khứ hết rồi sao? Cách Phù, tại sao ngươi lại muốn hủy diệt một kẻ quan tâm đến ngươi chứ?

Cách Tố rất muốn hận Cách Phù, nhưng nàng cũng biết là rất khó làm được như vậy, bởi vì bất luận thế nào thì cũng khó có ai có thể hận nữ hài đó được lắm.

Bỗng nhiên ở bên ngoài cửa sổ có mấy tiếng động khẽ vang lên, Cách Tố ngây người ra, khi nàng ngẩng đầu lên thì hầu như muốn nhảy dựng lên luôn. Thì ra đang có một thanh niên bảnh trai đang đứng bên cạnh cửa sổ từ lúc nào, hắn mỉm cười với nàng rồi nói:

- Bảo bối của ta, đang đợi ta phải không?

"Vù" một tiếng vang lên, Cách Tố đã nhào vào lòng hắn, nàng hưng phấn thốt khẽ:

- Tới hôm nay ta mới phát giác ra bộ dáng trèo cửa sổ của ngươi mới đẹp tới dường nào!

Có thể leo cửa sổ mà vào, điều đó có nghĩa là hắn không bị mất ma pháp. Nếu không thì hắn đã phải gõ cửa rồi.

- Tại sao?

Lưu Sâm cúi đầu hôn lên môi nàng rồi hỏi:

- Chẳng lẽ Cách Tố cũng đã biến thành một tiểu cô nương háo sắc rồi sao?

Cách Tố đỏ mặt, nàng cắn hắn một cái rồi nói:

- Ta còn tưởng ngươi đã bị mất ma pháp rồi chứ......ừm, mà cũng lạ thật, sao ngươi lại không bị gì nhỉ?

- Ta đã nói với nàng rồi! Vì ta có thể chất đặc thù nên nàng ta không làm tổn hại ta được!

Lưu Sâm cười nhẹ, rồi nói:

- Tuy rằng không gây tổn hại cho ta được, nhưng nói không chừng sẽ có thể gây tổn hại cho nàng đấy....ủa, nàng ăn phải dấm chua à?

- Ghen gì chứ.

Cách Tố hờn giận đánh vào ngực hắn một cái rồi nói:

- Cho ngươi mất hết ma pháp đi, để ta mỗi ngày khỏi bị ngươi khi phụ nữa....

- Mỗi ngày đều khi phụ nàng hả? Chỉ sợ đó là mộng tưởng tốt đẹp của nàng đó chứ!

Lưu Sâm cười nói:

- Nhưng mà bất luận thế nào, hôm nay cũng phải khi phụ nàng một phen mới được. À không, nói nhầm rồi, không phải là khi phụ, mà là ăn mừng thắng lợi của chúng ta, hoặc gọi là tưởng thưởng tam quân cũng được....

Cách Tố cắt ngang lời hắn:

- Nói tầm xàm gì đó....Muốn gì cũng phải đợi tắm rửa xong đã. Tên xú nam nhân này, đi tắm mau....

Thế rồi hai người lôi kéo nhau vào phòng tắm. Ở trong bồn tắm, cả hai bắt đầu "khao thưởng" nhau. Khi Cách Tố đạt đến cao trào, nàng thỏa mãn nằm trong lòng nam nhân thì đêm đã khuya.

- Ngày mai ta phải về nhà một chuyến!

Lúc này Lưu Sâm tìm cớ để đi thám hiểm bí mật của sơn cốc thần bí. Có lẽ đó là một cuộc thám hiểm mà toàn thể học viện đều kiêng kỵ. Tuy rằng hắn rất cần sự giúp đỡ, nhưng hắn không muốn Cách Tố giúp hắn. Nếu nàng biết hắn đi thám hiểm Mê cốc thì nàng nhất định sẽ đi theo hắn, vậy thì nàng cũng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.

- Về nhà? Tại sao?

Cách Tố giật mình hỏi.

- Nàng nghĩ xem, ta trở thành một thành viên của Hoàng kim tổ hợp, đó là một chuyện vẻ vang tới mức nào? Sao ta lại không thể trở về báo một tiếng cho phụ mẫu chứ?

Lý do này rất hợp lý, trên thực tế cũng có vài người sau khi trở thành thành viên của Hoàng kim tổ hợp thì cũng có dự định như thế.

Cách Tố gật đầu đồng ý:

- Được rồi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, mười ngày sau phải trở lại đấy, bởi vì lúc đó sẽ bắt đầu thi đấu Hoàng Kim đấy. Ngươi không thể vắng mặt được đâu.

- Mà này, phụ mẫu ta trong tương lai cũng là gia gia, bà bà của hài tử của chúng ta, chẳng lẽ nàng không muốn đi gặp mặt họ sao?

Lưu Sâm vừa nói vừa dùng đầu ngón tay mà xoa nhẹ lên đầu ngọc thố của nàng, hắn cùng lúc dùng thủ pháp và ngôn ngữ để khiêu khích nàng.

- A.....

Cách Tố đỏ mặt ra tới mang tai:

- Ta....ta....không đi đâu!

Đúng là nàng không dám đi gặp phụ mẫu của tình lang. Một lúc sau nàng còn bồi thêm một câu:

- Cũng chưa có hài tử đâu!

Muốn tránh thai, nàng tất có biện pháp của mình. Là biện pháp gì thì Lưu Sâm không biết, nhưng hắn biết nó rất linh nghiệm, nếu như không thì nàng đã hoài thai rồi. Giảng sư có hài tử với học viên, đó là một chuyện mà nàng không dám nghĩ tới. Dù cho lá gan có lớn hơn bình thường gấp mười lần, nàng cũng không dám để nó xảy ra.

Lưu Sâm mỉm cười hài lòng. Đó là câu trả lời mà hắn đang muốn nghe. Nếu như nàng bạo gan một chút, vậy có lẽ bây giờ hắn đã thấy phát sầu rồi.

- Ngày mai ta còn phải làm một chuyện giải vây cho tên tiểu bại hoại ngươi nữa!

Cách Tố xoa xoa nhẹ lên ngực hắn rồi nói:

- Chắc gia gia đã nghĩ rằng ngươi bị mất ma pháp rồi. Nếu ta không đi nói một câu, không chừng đến khi ngươi trở về thì đã sớm bị xóa tên rồi!

oooOooo

Quả thật toàn bộ học viện đều đang lo lắng, thậm chí có người đã xóa tên Lưu Sâm để cho Đạt Nhĩ Tư vào thay hắn, dù sao việc này cũng liên quan đến đại sự của học viện, nên không thể lơ là được. Nhưng cũng may là có Cách Tố đứng ra giải thích, còn cước bộ của Lưu Sâm thì vẫn nhẹ nhàng linh hoạt, vì vậy mà tất cả mọi người đều thấy sửng sốt, không ngờ hắn vẫn còn ma pháp!

- Huynh đệ, đi sớm về sớm nhé!

Khắc Nại ôm chặt hắn rồi nói:

- Chúng ta còn phải kề vai tác chiến nữa.

- Nhất định!

Tư Tháp cũng lên tiếng:

- Nhớ trở về sớm một chút, ngươi còn thiếu ta một chầu rượu đấy!

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Ngươi cứ chờ đấy, để coi ta có thể khiến cho hai tên túy quỷ các ngươi bò về ký túc xá hay không. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Thật là kỳ quái! Từ trước tới giờ ngươi không hề khoác lác về ma pháp của mình, nhưng không ngờ lại đi khoác lác về tửu lượng của mình.

Tư Tháp vừa cười vừa quay mình bỏ đi. Khắc Nại nhìn theo bóng lưng của gã, trong ánh mắt cũng có ba phần ấm áp, đúng là hiếm có!

Sau đó Lưu Sâm cũng bỏ đi, khi hắn vừa khuất dạng thì Tư Á cũng từ sau một thân cây gần đó mà lén lút quay về ký túc xá của mình. Nàng lầm lũi bước đi mà không hề lưu ý tới ánh mắt của hai nữ hài khác đang dõi nhìn theo nàng, dường như họ có điều gì đó suy nghĩ vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.