Ngày hôm sau, lúc Tống Tích tỉnh dậy, trời đã sáng choang. Hình như bên ngoài đang có khách, loáng thoáng đôi câu ba lời của ai đó. “Shhh…” Nàng hít một hơi lạnh, day day hai huyệt Thái Dương. Đầu óc vừa nặng vừa đau, mi mắt cứ như bị đá đè vậy, không tài nào mở mắt nổi. Ký ức của ngày hôm qua rời rạc và hỗn độn, nàng chỉ nhớ mình bị bạn bè ép rượu, rồi Triệu Minh Đức có lải nhải mấy câu gì gì. Còn sau đó, hình như là nàng đến tìm tiên sinh, tiên sinh cũng nói gì đó với nàng, nhưng rốt cuộc là nói gì nhỉ? Mà sao khi nhớ đến lại khiến con tim của nàng bồi hồi thế này? Đúng là uống rượu thì hỏng đầu, có khi nào nàng đã quên mất chuyện gì rồi không? Nàng ôm hai má, thất thần suy nghĩ. Âm thanh bên ngoài dần trở nên rõ ràng. “Con gái nhà huynh đương độ xuân thì, nếu đổi là cha mẹ nhà khác, tìm được chàng rể quý thế này đã vui mừng muốn chết rồi. Sao huynh lại có ý định giữ con gái mình thêm vài năm nữa chứ? Đến lúc hoa tàn lá rụng, con gái của huynh còn gả được cho ai?” Giọng nói sang sảng mà nóng lòng của người đàn bà nào đó lập tức xua sạch sự rầu rĩ của Tống Tích. Nàng khoác áo vào, lẳng lặng hé ra một khe cửa nhỏ rồi đứng từ trong để nhìn ra. Một người đàn bà trung niên đang ngồi quay lưng về phía sảnh trước, thị mặc bộ đầm dài màu hoa hải đường, mái tóc điểm bạc được búi cao bằng chiếc trâm khắc hoạ tiết hoa lựu, thoạt nhìn còn lộng lẫy hơn nhà nông mộc mạc bình thường. “Ta bảo huynh chứ, tìm khắp cái thôn này cũng không còn đại gia nào nữa đâu. Triệu gia chính là nhà giàu nhất thôn rồi, nhà họ cũng chỉ có một người con trai. Nếu không phải cậu ấy là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên với con gái của huynh, chỉ vừa mắt con gái của huynh thì nhà huynh làm sao kiếm nổi mối nhân duyên tốt đến vậy?” Người đàn bà liến thoắng không ngừng, Tống Kiêu nghe mãi cũng dần thả lỏng sắc mặt. “Ta nghe nói những gia đình giàu có đều cưới ba bốn cô vợ, mà Tích Nhi nhà ta lại không chấp nhận được chuyện này,” Tống Kiêu lo lắng nói. Ông đã từng gặp Triệu Minh Đức vài lần, có thể xem là một đứa trẻ tốt, thật tình ông không phản đối. “Thế thì không hẳn, nếu tình cảm của hai vợ chồng tốt đẹp thì người khác ắt sẽ không thể chen vào. Còn gả cho nhà khác ấy, con gái của huynh không những không được đọc sách mà còn phải làm nông, đồng thời lo cho cả gia đình nữa kìa.” Những lời này khiến Tống Kiêu lập tức nhíu mày, “Vậy thì không được. Con gái của ta vốn đã thích đọc sách, không thể vì dựng vợ gả chồng mà bỏ được.”
Người đàn bà kia tiếp lời ông, “Nhưng gả cho Triệu gia thì không như thế, Triệu gia có sản nghiệp lớn, không cần con dâu nhà huynh lao động chân tay. Triệu gia cũng nói rằng: nếu cô ấy muốn đọc sách thì cứ đọc sách, đọc cho đến khi không muốn đọc nữa thì thôi.” Sắc mặt Tống Kiêu thả lỏng, “Nếu đã vậy thì —” “Con không gả chồng!” Tống Tích đột nhiên đẩy cửa, nhảy ra khỏi phòng. “Cô nương nói gì thế, làm gì có ai không gả chồng?” Người đàn bà đứng lên, sắc mặt không vui. Tống Tích cầm cây chổi ở góc tường, nói với thị ta, “Ai bảo bà tới đây? Có phải Triệu Minh Đức không?” “Tống Tích!” Tống Kiêu lập tức đến trước mặt Tống Tích, nắm lấy cán chổi, thấp giọng khiển trách: “Người ta chỉ có ý tốt, con không được thất lễ!” Tống Tống Tích ném cây chổi, hét và phía hai người họ, “Con không lấy chồng! Ai bảo con lấy chồng, con sẽ đánh người đó!” Thấy dáng vẻ không hề sợ hãi của nàng, Tống Kiêu tức giận khom lưng nhặt chổi, đang định đánh nàng thì bóng người trước mặt chợt ‘vút’ một cái, sớm đã cao chạy xa bay. Tống Tích như một cơn gió mà phóng tới học đường. Có vài học trò đã đến, tụm năm tụm bảy tán gẫu. “Triệu Minh Đức!”
Mông của Triệu Minh Đức còn chưa kịp đặt xuống ghế, cậu mù mờ quay đầu lại. Trong màn mưa phùn, một bóng người mặc y phục màu trắng lao đến như điên. Vừa bước vào học đường, nàng đã nhấc một chân dẫm lên bàn rồi phóng qua mấy cái bàn học. “Tống Tích, bàn của ta!” Thấy trên chiếc bàn vốn đang sạch sẽ của mình bị in dấu chân ướt đẫm nước mưa, có người lập tức quát lên. Tống Tích chẳng buồn quan tâm, nàng chạy trên bàn, cuối cùng nhảy lên không trung, khoá chặt người của Triệu Minh Đức, hai chân thì quắp vào eo, còn hai tay kéo mái tóc đen của cậu ta. “Thả… Thả ra.” Triệu Minh Đức bị đau nhưng không dám đánh trả, chỉ liên tục rên la. “Ai muốn gả cho huynh! Xem ta có đánh chết huynh không này!” Móng tay của nàng vừa sắc vừa bén, cào lên khuôn mặt trắng nõn của cậu. “Tống Tích… Muội nghe ta nói…” Triệu Minh Đức cuống đến độ suýt khóc. “Nghe nghe cái đầu huynh đấy! Ai cho phép huynh bảo người đến nhà ta cầu hôn hả?” Nàng cào mấy cái, biến mặt hắn thành mặt mèo mới cảm thấy nguôi giận. “Muội… Rõ ràng là hôm qua —” Bỗng, Tống Tích cảm thấy cổ áo phía sau bị ai đó kéo về. Nàng không phản kháng lại, chỉ ngả người ra sau, cuối cùng rơi vào một vòng ôm yên ả mát lạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]