Đôi mắt sáng của Tô Thanh Điệp dõi theo.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Phùng Thiếu Hoa ở bên trong, để bản thân nàng ứng phó!
- Sao ngươi biết được?
Tô Thanh Điệp kinh ngạc hỏi.
Sở Ly cười mà không nói.
Tô Thanh Điệp nói:
- Chúng ta ở đây cũng không được đâu, ngộ nhỡ Đỗ sư muội gặp phải nguy hiểm...
Sở Ly nói:
- Chúng ta đi lược trận, nhất định Phùng Thiếu Hoa sẽ phải chạy. Khi đó tiểu muội cũng sẽ có tâm tư ỷ lại, cho nên nên để cho bản thân nàng tiến lên thì hơn!
- Người đại ca như ngươi cũng thật là nhẫn tâm!
Tô Thanh Điệp bình tĩnh nhìn qua hắn.
Sở Ly nói:
- Lúc trước nàng ở nhà, không biết lòng người hiểm ác, võ lâm hung hiểm. Đột nhiên gặp phải người như Phùng Thiếu Hoa, bó tay bó chân, không thi triển ra được bảy, tám phần mười võ công của nàng.
- Chuyện này kỳ thực nên trách chúng ta.
Tô Thanh Điệp than thở:
- Vốn cho rằng nàng cũng là cao thủ Thiên Tiên, không nghĩ tới nàng lại chưa trải qua chém giết.
Sở Ly cười nhạt:
- Chỉ có thể trách vận may của nàng không tốt. Mặc kệ thế nào cũng là Tô cô nương cứu nàng.
Tô Thanh Điệp lắc đầu một cái, nhíu mày lắng nghe tình hình bên trong, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Sở Ly một chút.
Nàng cảm thấy hiếu kỳ đối với hán tử trước mắt này.
Nhưng Sở Ly cũng không có quyết đoán như nàng suy nghĩ, có Kỳ Nguyên đan, sức lực mười phần, cho dù Tô Như thực sự có thua thì cũng có thể lập tức cứu lại được.
Trong Đại Viên Kính Trí hiện ra tình hình trong phòng.
Phùng Thiếu Hoa mặc một bộ y phục màu trắng, đang luyện đao ở bên trong sân.
Nhìn thấy Tô Như bay xuống, hắn giơ đao dừng lại. Lúc định thần nhìn lại, hắn nở nụ cười hiểu ý, nói:
- Tiểu mỹ nhân, chúng ta thật là có duyên, lại gặp mặt rồi!
Nhìn thấy Tô Như, nghĩ đến dáng vẻ quật cường nhìn mình của nàng lúc trước. Phẫn nộ mà căm hận, nhưng chỉ có thể bị mình dùng từng đao từng đao vẽ hoa trên mặt. Khuôn mặt xinh đẹp hóa thành dáng vẻ dữ tợn khủng bố.
Vừa nghĩ tới chuyện này, cả người hắn đã phát nóng, phấn khởi hẳn lên.
- Tiểu mỹ nhân, khuôn mặt đã khôi phục, ta có thể chơi đùa thêm lần nữa rồi!
Phùng Thiếu Hoa mỉm cười nói:
- Có phải bên ngoài dẫn theo người hay không?
Hắn tự thị khinh công của mình cực cao, cho dù có thêm người thì cũng không sợ. Thứ hắn không sợ nhất chính là mai phục.
Tô Như khẽ run. Kiếm chỉ vào hắn cũng run rẩy theo.
Điều này làm cho càng ngày Phùng Thiếu Hoa càng cảm thấy phấn khởi. Thứ hắn thích nhất chính là nhìn thấy loại mỹ nhân như nàng bất lực và bi phẫn. So với lên giường cùng nữ nhân còn kỳ diệt, kích thích thú vị hơn nhiều!
Tô Như lạnh lùng nói:
- Súc sinh, ngày hôm nay ta sẽ làm thịt ngươi!
- Tốt, đến đây đi.
Phùng Thiếu Hoa cười hì hì nói:
- Như vậy phải nhìn bản lĩnh của ngươi, tiểu mỹ nhân, còn chưa động thủ sao? Nàng còn chờ cái gì nữa?
- Muốn chết!
Tô Như cắn răng rút kiếm đâm ra.
Phùng Thiếu Hoa cười ha hả. Trường đao hóa thành một dải lụa, vô cùng xảo quyệt.
Hắn ngoài miệng thì cười hì hì, thế nhưng vừa động thủ đã không lưu tình một chút nào, vừa nhanh vừa độc, như rắn ra khỏi hang.
Tô Như không tránh không né tiến lên phía trước một bước, kiếm thế càng nhanh hơn.
- Ồ?
Phùng Thiếu Hoa có chút bất ngờ.
Lần trước động thủ với nàng, nàng như một đứa trẻ vậy. Cho dù có một thân tu vi Tiên Thiên, thế nhưng bó tay bó chân, không ra tay tàn nhẫn được. Thế nhưng dường như lần này đã đổi thành một người khác. Xem ra là kiệt tác của hắn, hắn đã kích thích nàng thành như vậy.
Hắn cười híp mắt lui về phía sau một bước, tách ra khỏi kiếm thế, trường đao chém ngang, miễn cưỡng chém trúng Tô Như.
Tô Như một bước cũng không lùi, lần nữa tiến lên phía trước, đón nhận mũi đao, trường kiếm đâm về phía trước.
Phùng Thiếu Hoa nhíu mày, tuy rằng thân pháp của hắn nhanh, thế nhưng kiếm thế của Tô Như vẫn đâm như trước. Tốc độ càng lúc càng nhanh. Hắn có thể chém trúng nàng, nhưng cũng sẽ bị đâm trúng.
Tiểu mỹ nhân này muốn ngọc đá cùng vỡ, nhưng thân thể của hắn quý giá, tương lai sẽ trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên, sao có thể chết trẻ ở đây được chứ.
- Khà khà, tiểu mỹ nhân, cảm giác đao khắc lên trên khuôn mặt thế nào?
Hắn một mặt xuất đao, chân thì nhẹ nhàng né qua, cười lên ha hả:
- Da thịt mềm mại bị nhẹ nhàng cắt, đây là chuyện tươi đẹp tới cỡ nào nhỉ!
Tô Như cắn chặt bờ môi đỏ, chăm chú xuất kiếm, không tránh không né.
Sở Ly ở bên ngoài, cho dù nàng có bị chém trúng chỗ yếu, có Kỳ Nguyên đan ở đây. Dù thế nào cũng sẽ không chết được, lại có đan dược của Tuyết Nguyệt hiên, sẽ không để lại bất kỳ vết tích nào khác.
Nàng không có gì phải lo sợ, cho nên triệt để đánh ra ngoài.
Phùng Thiếu Hoa muốn dùng lời nói để làm dao động ảnh hưởng tâm chí của nàng. Xưa nay chiêu số này khá tốt. Thế nhưng hắn cũng không biết những câu nói này càng làm cho sát ý của nàng mạnh hơn, nội lực lưu chuyển càng nhanh hơn, động tác cũng càng nhanh hơn.
Nàng vẫn luôn đi theo Tiêu Kỳ, thứ nàng tu hoàn toàn là học vấn cao thâm, cho nên còn hơn Phùng Thiếu Hoa một bậc.
Lúc trước nhìn thấy Mạc sư tỷ bị giết, nàng tâm thần đại loạn, võ công mười phần không còn được mấy phần. Cho nên mới bị Phùng Thiếu Hoa làm cho trọng thương.
Lúc này tâm chí nàng đã trở nên kiên định, chiêu số thi triển ra phấn đấu quên mình, không tránh không né. Chiêu nào chiêu nấy theo đuổi kết cục lưỡng bại câu thương.
Dần dần Phùng Thiếu Hoa đã rơi xuống hạ phong, ỷ vào khinh công hơn người mà triền đấu với nàng.
- Tiểu mỹ nhân, lần này khi ta bắt được ngươi, ta sẽ không cắt mặt ngươi nữa.
Phùng Thiếu Hoa cười hắc hắc nói:
- Ta sẽ cởi y phục ngươi sạch sành sanh. Sau đó lại treo lên trên tường, để mọi người đều có thể thưởng thức vẻ xinh đẹp của ngươi. Ha ha, đây há chẳng phải là chuyện cao hứng lắm hay sao?
Tô Như nhếch bờ môi đỏ, không nói một lời, ánh mắt càng thêm sáng rõ.
Phùng Thiếu Hoa nói:
- Sau đó mỗi khi ta bắt được đệ tử của Tuyết Nguyệt hiên đều sẽ làm như thế. Để ta xem xem đệ tử Tuyết Nguyệt hiên các ngươi có còn mặt mũi nào đi ra ngoài nữa hay không!
Tô Thanh Điệp nghe vậy cắn răng, tay ngọc nắm chặt, muốn xông vào đi.
Sở Ly nhẹ nhàng nhấn bả vai của nàng một cái.
Tô Thanh Điệp cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè xuống, không thể động đậy một chút nào. Nàng không khỏi trừng mắt lên nhìn qua.
Sở Ly giơ ngón trỏ lên ở trước môi, lắc đầu ra hiệu nàng đừng nói chuyện.
Tô Thanh Điệp cắn bờ môi đỏ, oán hận trừng mắt nhìn hắn.
Sở Ly thấp giọng nói:
- Đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, lẽ nào Thanh Mãng sơn không có nữ đệ tử hay sao? Thanh Mãng sơn không muốn danh tiếng nữa sao?
- Tên đáng chết!
Tô Thanh Điệp thấp giọng hừ lạnh nói.
Sở Ly nói:
- Hà tất phải tính toán với một kẻ đã chết cơ chứ
- Ta muốn nhìn một chút xem Đỗ sư muội sẽ động thủ ra sao.
Tô Thanh Điệp nói.
Sở Ly liếc mắt nhìn chung quanh, lại chỉ chỉ về trên đỉnh.
Tô Thanh Điệp gật đầu.
Hai người nhẹ nhàng đi một nửa vòng, đến mặt trái của nóc nhà, ẩn giấu thân thể, ló đầu xem tình hình trong viện.
Phùng Thiếu Hoa bị bức ép đến mức liên tục né tránh, không rảnh để bận tâm bốn phía.
Tô Thanh Điệp kinh ngạc, Đỗ sư muội đã trở nên tàn nhẫn như vậy sao? Tàn nhẫn đối với Phùng Thiếu Hoa, đối với mình cũng tàn nhẫn như vậy.
- Ài... ngày hôm nay ta không có hứng thú nữa rồi. Hôm nào lại theo tiểu mỹ nhân nàng vui đùa một chút!
Phùng Thiếu Hoa lắc đầu than thở, xoay người định rời đi.
Lần này hắn dùng pháp môn đặc thù, dùng một bước tránh ra ngoài, nhanh như sấm sét.
Tô Như mạnh mẽ giậm chân một cái, ánh kiếm sấm sét đuổi theo.
- Xoẹt!
Mũi kiếm đâm thủng bắp đùi trái của Phùng Thiếu Hoa.
Tô Như đột nhiên rút kiếm ra, máu như suối phun ra, nhuộm đỏ một thân y phục của nàng, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ áo nàng.
Nàng không để ý một chút nào, không hề dừng lại, lại đâm một kiếm ra.
Phùng Thiếu Hoa múa đao đón đỡ, thân thể khẽ loạng choạng.
Sắc mặt của hắn hơi thay đổi, bởi vì hắn đã phát hiện ra chỗ không ổn.
Khinh công là chỗ dựa vào lớn nhất của hắn. Vừa nãy bước đi kia của hắn có tốc độ nhanh nhất, là một chiêu đắc ý nhất của hắn. Đột nhiên thi triển, bời vì bất ngờ xoay sở không kịp, cho nên hầu như không có ai đuổi theo được.
Chỉ cần kéo giãn được một khoảng cách thì có thể thi triển bí thuật kích thích tiềm lực, không người nào có thể ngăn được hắn.
Vừa nãy rất là kỳ quái, lúc hắn đang muốn tăng tốc thì đột nhiên xuất hiện một luồng lực lượng kỳ dị tiến vào trong thân thể. Làm cho động tác của hắn trì trệ, cho nên mới trúng một kiếm này.
- Ầm!
Tay phải của hắn múa đao, tay trái vứt ra một mũi tên báo hiệu, nổ tung, tạo ra một đám khói tín hiệu ở trên trời.
Tô Thanh Điệp ngẩng đầu nhìn khói tín hiệu, khóe miệng nở nụ cười.
Sở Ly không để ý tới nàng mà nhìn chằm chằm vào phía dưới.
- Không nghĩ tới Đỗ sư muội lại lợi hại như vậy!
Tô Thanh Điệp thấp giọng nói:
- Phùng Thiếu Hoa gọi người tới đây cũng vừa vặn, chỉ là bữa sáng mà thôi, ta cũng phải giết mấy người cho hả giận!
Sở Ly gật gù.
Tô Như đánh ra một chiêu đâm trúng vào ngực của Phùng Thiếu Hoa, trên mặt ngọc trắng như tuyết có mấy giọt máu. Nàng không để ý đến chuyện này mà lạnh lùng nhìn Phùng Thiếu Hoa ôm ngực ngã xuống đất.