Chương trước
Chương sau
Sở Ly mới vừa bước lên Ngọc Kỳ đảo thì Tô Như đã vội vã nghênh đón, từ rất xa đã vẫy tay với hắn.
Sở Ly cười ôm quyền, theo nàng đi tới lầu ba Quan Tinh lâu.
Y phục màu trắng trên người Tiêu Kỳ tung bay, ánh kiếm dịu dàng như nước.
Nhìn thấy hắn đi vào, Tiêu Kỳ thu kiếm trở vào bao, kiếm khí ngập trời hoàn toàn ẩn vào bên trong vỏ kiếm không lọt một tia ra ngoài.
Sở Ly than thở, kiếm pháp của nàng càng ngày càng tinh tiến, thu phát tùy tâm, động một cái là lại ngợp trời, tĩnh thì lại trở về hư vô.
Tiêu Kỳ đưa thanh kiếm cho Tô Như, bàn tay trắng khẽ chỉ, hai người ngồi vào trên hai chiếc ghế thêu đối diện nhau.
- Sao rồi, nhị tỷ có đồng ý không?
- Được rồi.
- Vẫn là ngươi có biện pháp.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:
- Mặc kệ ta và đại ca khuyên thế nào cũng vô dụng... Đã như thế, ta cũng có thể yên tâm đi rồi.
Sở Ly nói:
- Khi nào sứ giả của An vương phủ tới đây vậy?
- Theo lý thuyết, trưa mai là có thể đến rồi.
Tiêu Kỳ nói:
- Ngươi theo ta đi chọn một hòn đảo trước đi.
Sở Ly gật gù.
Tiêu Kỳ nói:
- Hiện giờ trong phủ còn hai mươi hòn đảo, ngươi có thể tùy tâm chọn một toà ở trong số đó. Những hòn đảo này có lớn có nhỏ, có xa có gần, chỉ có điều nếu quá xa thì thôi đi.
- Được.
Sở Ly đáp.
Tiêu Kỳ tiếp nhận chén trà do Tô Như dâng lên, miệng nở một nụ cười:
- Ngươi làm thế nào để thuyết phục nhị tỷ vậy?
Sở Ly cười cười không nói lời nào.
Tiêu Kỳ lườm hắn một chút, nói:
- Được, không hỏi nữa là được chứ gì... Còn nữa, ta đã sưu tập một chút tin tức về An vương phủ, sẽ để Tiểu Như đưa đến Thiên Linh viện cho ngươi sau đó ngươi từ từ xem xem, như vậy trong lòng cũng chắc chắn hơn một chút.
Sở Ly tiếp nhận chén trà do Tô Như đưa lên, miệng khẽ nhấp một cái.
Tiêu Kỳ nói:
- Vậy chúng ta đi chọn đảo đi!
Nàng thả chén trà xuống, Sở Ly cũng thả xuống, đi theo nàng rời khỏi Quan Tinh lâu.
Lúc ba người sắp sửa lên thuyền, Sở Ly nói:
- Đúng rồi, cũng nên mang Tuyết Lăng đi qua xem một chút.
- Ngươi đúng là tỉ mỉ.
Tô Như mở miệng cười nói:
- Tuyết Lăng không ở tiểu viện nữa có lẽ đã đi tới Diễn Võ điện rồi.
Sở Ly gật gù. Ba người lên thuyền, đi về phía đông.
Đi thuyền được ba mươi dặm, bọn họ tiến vào một hòn đảo nhỏ.
Ba người đi tới nhìn một phen, trên đảo không có ai thu dọn, hoang vu ngổn ngang. Cây cối và cỏ dại xen kẽ không có một chút đẹp đẽ gì cả thế nhưng nếu nhìn từ bề ngoài lại có vẻ sinh cơ dạt dào.
Sở Ly nhìn lướt qua, khẽ lắc đầu phủ quyết một cái, hòn đảo này đúng là rất lớn thế nhưng hắn lại không thích.
Tiếp đó, bọn họ lại đi xem mười mấy hòn đảo từ đằng xa đến gần, cuối cùng đi tới một hòn đảo chỉ cách Ngọc Kỳ đảo ba dặm ở hướng đông bắc của Ngọc Kỳ đảo.
Tiêu Kỳ đứng ở đầu thuyền chỉ vào hòn đảo nhỏ này:
- Hòn đảo này ban đầu ta định ở lại sau đó đại ca nói nó không đủ lớn, không đủ khí thế, cho nên mới chọn bên kia, ngươi đi lên xem một chút xem có hợp ý hay không?
Sở Ly đi lên hòn đảo nhỏ, khởi động Đại Viên Kính Trí.
Đây là một hòn đảo hình tròn chỉ to bằng một nửa Ngọc Kỳ đảo, trên đảo có cây xanh um tùm, cây cối tươi tốt hơn xa những hòn đảo còn lại.
Linh khí từ bốn phương tám hướng tràn vào, hắn cảm nhận linh khí tinh khiết, có vài cây đại thụ có linh khí đặc biệt tinh khiết, hiển nhiên đã có tuổi đời rất lâu hơn nữa cũng không phải là phàm vật.
Sinh cơ của hòn đảo này so với nơi khác còn lớn hơn, dưới lòng đất cũng có linh khí dồi dào.
Sở Ly thoả mãn gật gù:
- Chọn nơi này đi!
- Nơi này...
Tiêu Kỳ nhìn hắn:
- Ngươi không chê bé sao?
Hòn đảo này chỉ lớn bằng hai cái hoa viên bởi vì cách quá gần Ngọc Kỳ đảo, cho nên khó tránh khỏi sẽ có chút không dễ chịu vì lẽ đó cho nên vẫn không có người nào đi chọn nó.
Sở Ly nói:
- Lớn qua cũng không có tác dụng gì cả.
- Lớn một chút thì sẽ càng rộng rãi hơn.
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Một mình ở lại thì quan tâm nhiều ít như vậy làm gì chứ!
Tiêu Kỳ nói:
- Hiện tại chỉ có mình ngươi nhưng tương lai vợ của ngươi, hài tử, thậm chí tôn tử, trọng tôn, huyền tôn (1) đều sẽ ở nơi này, đến lúc đó sẽ có chút không đủ dùng ngươi sẽ hối hận.
- Đúng vậy.
Tô Như mở miệng cười nói:
- Hòn đảo này đời đời kiếp kiếp đều thuộc về ngươi.
Sở Ly cười nhạt:
- Thì lại chuyển, đến lúc đó nói sau đi, ta chọn nơi này rồi!
- Tiểu Như, chuyện còn lại ngươi đến sắp xếp đi.
Tiêu Kỳ quay đầu nói:
- Đừng để Sở Ly bận tâm vào những chuyện như thế này.
- Được, ta sẽ tìm người tới đây dọn dẹp lại tìm người kiến tạo một chút.
Tô Như nói:
- Có lẽ nửa năm sau là có thể đến ở.
Sở Ly nói:
- Tổng quản còn phải theo tiểu thư đi tới Tuyết Nguyệt hiên để ta tự mình làm đi.
- Ta sẽ tới tìm Tuyết Lăng đồng thời cũng dạy dỗ nàng, sau khi ta đi sẽ để cho nàng tiếp quản nơi này.
Tô Như cười nói:
- Tương lai những việc vặt này đều giao cho Tuyết Lăng phụ trách.
Sở Ly gật gù.
Chạng vạng ngày thứ hai, ánh trời chiều chiếu đỏ tiểu viện.
Sở Ly ngồi ở bên trong tiểu đình luyện Bạch Hổ Luyện Dương đồ.
Chờ ánh đèn rực rỡ mới lên, hắn dặn dò Tuyết Lăng đi tới Quan Tinh lâu, hỏi một chút xem sứ giả An vương phủ đã đến hay chưa? Hắn mơ hồ có linh cảm không lành.
Chờ Tuyết Lăng rời khỏi tiểu viện, Sở Ly đứng dậy rời khỏi tiểu đình, đứng ở trước mặt Thiên Linh thụ, ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đầu mình.
Rất nhanh Tuyết Lăng đã trở về, nàng đẩy cửa đi vào, vẻ mặt rất là nghiêm túc:
- Công tử, sứ giả An vương phủ đã mất tích!
Sở Ly nhíu mày.
Tuyết Lăng nói:
- Hộ vệ mà chúng ta phái tới đón người cũng mất tích cùng với bọn họ.
- Mất tích ở chỗ nào?
- Điểu thành.
Sở Ly suy nghĩ một chút, Điểu thành chỉ cách bên này có năm mươi dặm.
- Tiểu thư đã đi tới Thiết Ưng đảo không bằng công tử nhanh chân tới đó xem một chút đi.
Tuyết Lăng nói.
Sở Ly lắc đầu.
- Công tử không đi sao?
- Hiện tại đi tới đó thì cũng vô dụng.
Sở Ly nói:
- Đại công tử có kinh nghiệm xử lý những việc này hơn ta, cứ chờ tin tức đi.
Tuyết Lăng hừ lạnh nói:
- Công tử cũng thật là bình tĩnh!
Tiêu Thiết Ưng ngồi ở trong đại sảnh, tay cầm một cuốn sách, đang nói chuyện phiếm cùng với Tiêu Kỳ.
Dáng vẻ của hắn bây giờ tuyệt nhiên không giống so với lần trước, giống như đã trở thành người khác, trầm ổn tự nhiên, trò chuyện vui vẻ, không có vẻ lo âu một chút nào.
Lại nói tới Tiêu Thi, nàng phập phồng thấp thỏm, trong lòng đại loạn.
Sứ giả An vương phủ mất tích là chuyện lớn thế nhưng hắn lại rất bình tĩnh, thành thạo mà điêu luyện.
- Sở Ly chọn hòn đảo cách Ngọc Kỳ đảo gần nhất kia sao?
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Hắn cũng không có lòng tham!
Tiêu Kỳ thả chén trà xuống, lạnh nhạt nói:
- Muội thấy hắn cũng không quá đặt nặng việc này ở trong lòng.
Tiêu Thiết Ưng cười ha hả, nói:
- Xem ra tâm tư danh lợi của hắn không mạnh.
- Dù sao từ nhỏ đã được Phật hiệu hun đúc.
Tiêu Kỳ nói.
- Bảo Tiểu Như không cần phải để ý tới việc tốn bao nhiêu cứ làm mọi thứ cho tốt nhất.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Chúng ta đã nợ Sở Ly quá nhiều phải bồi thường cho hắn.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Tiêu Thiết Ưng thả cuốn sách xuống, khẽ nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Tiểu muội, lần này có lẽ là phủ Nhân Quốc Công phá rối.
- Cũng có khả năng là phủ Hoài Quốc Công.
Tiêu Kỳ nói:
- Ở ngoài thành canh mấy ngày không thu hoạch được gì có lẽ đã thẹn quá hóa giận rồi.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Bọn họ có dám giết người hay không?
Tiêu Kỳ nhíu mày trầm ngâm nói:
- Phủ Hoài Quốc Công không dám, dù sao cũng mới vừa đưa bản tấu thỉnh tội lên còn phủ Nhân Quốc Công thì khó nói, thủ đoạn của Lục Ngọc Dung tàn nhẫn có thể làm ra được chuyện này.
- Bọn họ giết sứ giả An vương phủ, chúng ta sẽ làm hỏng đại hôn của bọn họ.
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Để Sở Ly đi vừa vặn có thể quấy nhiễu tới mức long trời lở đất.
Tiêu Kỳ lắc đầu cười nhạt:
- Đại ca, huynh còn có thể cười được sao?
- Trưng vẻ mặt buồn bực để làm gì chứ?
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Đám người Triệu lão ta vẫn rất yên tâm.
Hắn đã phái bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên như Triệu Khánh Sơn đi cứu người, trong Điểu thành có vô số của tai mắt phủ Dật Quốc Công tất nhiên có thể tìm ra được sứ giả của An vương phủ.
Tiêu Kỳ nói:
- Rốt cục Nhị tỷ đã đồng ý vẫn là Sở Ly nói chuyện có tác dụng.
- Dù thế nào đi nữa, hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nhị muội.
Tiêu Thiết Ưng cười nói:
- Như vậy trước đó khí thế của nó đã yếu đi mấy phần. Ồ, bọn họ đã trở về!
Bên ngoài truyền đến bẩm báo:
- Công tử, Triệu cung phụng cầu kiến.
- Mau mời Triệu lão vào.
Tiêu Thiết Ưng cất cao giọng nói.
Bốn người Triệu Khánh Sơn phiêu tiến vào phòng khách, sắc mặt rất âm trầm.
Tiêu Thiết Ưng đứng dậy đón bọn họ:
- Người đâu?
- Công tử, chúng ta đã chậm một bước đã bị ngộ hại.
Triệu Khánh Sơn thở dài:
- Hộ vệ phủ chúng ta bình yên vô sự.
Tiêu Thiết Ưng kêu một tiếng:
- Đủ ác độc!
Hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Kỳ nói:
- Xem ra là phủ Nhân Quốc Công ra tay!
...
(1) Tôn tử, trọng tôn, huyền tôn: Cháu, chắt, chít.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.