Chương trước
Chương sau
Tiểu đình đèn đuốc sáng trưng, Sở Ly và Tưởng Hòe ngồi đối diện nhau, Thư Ngọc Đình và Tuyết Lăng ngồi bên cạnh họ, Tuyết Lăng tay trắng ngọc ngà thi thoảng lại cầm bình rót rượu.
- Tưởng huynh, lần này phủ thưởng một vạn lạng bạc, một viên Kỳ Nguyên đan.
Sở Ly nói:
- Nhiệm vụ đầu tiên đã lập công, khởi đầu thuận lợi, thật đáng chúc mừng!
- Chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tưởng Hòe cười ha ha nói.
Hắn rất phấn chấn, một vạn lạng bạc là một số tiền lớn, quan trọng hơn cả là Kỳ Nguyên đan.
Kỳ Nguyên đan là bảo vật vô giá, tương đương với một mạng sống, dù có bao nhiêu tiền cũng không mua được, có một viên Kỳ Nguyên đan sẽ có thể mạnh dạn hơn vài phần, tâm lý cũng vững vàng hơn, không còn sợ nguy hiểm nữa.
- Thực ra Sở huynh đệ, ta phải cám ơn ngươi.
Tưởng Hòe nâng chén bạc, uống cạn một hơn, than thở:
- Nếu không có Sở huynh đệ ta sẽ không thể vào được phủ Quốc Công!
Bây giờ hắn vào phủ Quốc Công rồi mới hiểu người nhiều tuổi như hắn cho dù khinh công tuyệt đỉnh cũng không thể vào phủ Quốc Công được, vào phủ cần có người tiến cử, phủ vệ bình thường trong phủ không có tư cách tiến cử, đòi hỏi phải từ tứ phẩm trở lên.
Cao thủ Thiên Ngoại Thiên mới đạt tới hộ vệ tứ phẩm, thị vệ tứ phẩm càng khó như lên trời, Sở Ly nhiều lần lập công, nhanh chóng thăng phẩm là trường hợp đầu tiền.
Tiến cử vào phủ, người tiến cử sẽ là người đảm bảo, nếu xảy ra vấn đề gì người tiến cử cũng sẽ phải cùng chịu phạt.
Sở Ly chiêu mộ mình khi trước cũng phải thuyết phục rất nhiều, nói lí lẽ đủ đường, bây giờ nghĩ lại mình khi đó thật không biết điều, tuy nhiên nếu biết hộ vệ của phủ Quốc Công tự do tự tại thế này mình đã đồng ý ngay lập tức.
Sở Ly cười nói:
- Tưởng huynh không cần cám ơn ta, ta cũng có tư lợi, phủ Quốc Công cần tăng thêm thực lực, cao thủ càng nhiều, chúng ta cũng càng nhàn nhã.
- Việc này cũng khá công bằng.
Tưởng Hòe cười nói.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Còn một mối tư lợi nữa là ta muốn Tưởng huynh giúp ta… tuy nhiên không cần vào Thiên Linh viện, chỉ là giúp đỡ cá nhân thôi.
Hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của Tưởng Hòe, không muốn vào Thiên Linh viện, không muốn đắc tội quá nhiều người.
Hắn hiểu suy nghĩ của Tưởng Hòe, mới tới nơi này, nếu đắc tội quá nhiều người, cho dù có mình chống lưng cũng rất khó sống, làm việc gì cũng khó khăn.
- Không vấn đề gì!
Tưởng Hòe thở phào, cười ha ha nói:
- Giúp đỡ cá nhân tuyệt đối không vấn đề, gọi lúc nào tới ngay lúc đấy!
Hắn vẫn luôn khó xử, sợ Sở Ly bảo hắn vào Thiên Linh viện, hắn thực sự không muốn vào Thiên Linh viện, nhưng ân tình của Sở Ly với hắn quá lớn, một khi đã lên tiếng thì hắn rất khó từ chối. Không ngờ Sở Ly chỉ nhờ giúp đỡ cá nhân, không phải vào Thiên Linh viện, hắn thở phào xong cũng có vài phần áy náy và cảm kích.
Sở Ly thầm thở than.
Xem ra, Thiên Linh viện khai trương không dễ dàng gì, mình tốt nhất là dùng biện pháp không làm gì để quản lý.
Trên dưới phủ Quốc Công đều đã được tiểu thư rà soát một lần rồi, chỉ để lọt lưới một vài người mà thôi, Thiên Linh viện không cần khai trương, mình thi thoảng rà soát qua báo với tiểu thư một tiếng là được.
Tưởng Hòe nói sang chuyện khác, nhấc chén rượu cười nói:
- Sở huynh đệ, hôm nay ở Diễn Võ điện, mọi người đều rất hưng phấn, diệt được Tê Ngô phái, tăng sĩ khí của phủ Quốc Công.
Sở Ly gật đầu.
Tưởng Hòe nói:
- Nhưng ta thấy rằng trong đó có nội tình!
Sở Ly mỉm cười:
- Sao Tưởng huynh lại có cảm giác này?
- Đôi vợ chồng kia có vấn đề.
Tưởng Hòe nói:
- Vì thế không đơn giản như vậy.
Sở Ly trầm ngâm một lát, nói:
- Thực ra là có nội tình.
Tưởng Hòe đặt chén bạc xuống, chăm chú lắng nghe.
Sở Ly nhìn Thư Ngọc Đình.
Tuyết Lăng vội cười nói:
- Thư tỉ, chúng ta đi ngắm Nguyệt Quang lan đi, để họ nói chuyện.
Thư Ngọc Đình gật đầu, chào Sở Ly, sau đó cùng Tuyết Lăng uyển chuyển ra khỏi tiểu đình.

Sở Ly đợi Thư Ngọc Đình đi xa mới nói một lượt mọi chuyện.
Tưởng Hòe mặt biến sắc.
Hắn là người từng trải trong giang hồ, biết lòng người hiểm ác, gặp không ít âm mưu quỷ kế, nhưng khi nghe Sở Ly nói chuyện xảy ra cũng không khỏi kinh ngạc, Lục Ngọc Dung thật đáng sợ, phủ Nhân Quốc Công thật đáng sợ!
Tưởng Hòe nhìn Thư Ngọc Đình ở phía xa, cũng may Sở Ly không để nàng ở đây, nàng nghe được những việc này e rằng sẽ sợ hãi ngủ không ngon, lần này thiếu chút nữa tổn thất mười hộ vệ phủ Quốc Công.
Sở Ly nói:
- Khi đi làm nhiệm vụ nhất định phải mở to mắt, lúc nào cũng phải cẩn thận.
- Đúng vậy.
Tưởng Hòe vội gật đầu.
Hắn đã lập công, vốn dĩ cảm thấy rất hưng phấn nhưng giờ lập tức bừng tỉnh, cần tiếp tục thận trọng, cẩn thận.
Sở Ly thấy hắn như vậy coi như đã đạt được mục đích, cười nói:
- Nói ra, ngoài việc chúc mừng ngươi lập công ra, ta còn một việc cá nhân muốn nhờ Tưởng huynh.
- Khách sáo gì chứ, cứ nói là được!
Tưởng Hòe nói.
Sở Ly lấy trong ngực ra một chiếc bình ngọc, giao cho Tưởng Hòe:
- Giúp ta mang một viên Kỳ Nguyên đan này giao cho một người bạn.
- Không vấn đề gì, đi đâu?
Tưởng Hòe vui vẻ nhận lấy bình bạch ngọc.
- Vân Châu thành, Kinh Vân bang.
Sở Ly nói:
- Tìm bang chủ Trần Tư Vũ của Kinh Vân bang, nói là Trần Ly tặng, nàng ấy sẽ tự hiểu.
- Vân Châu thành không xa, mai ta sẽ đưa đi.
Tưởng Hòe nói.
Tặng Kỳ Nguyên đan, Trần Tư Vũ chắc chắn là người rất quan trọng với Sở Ly, một viên Kỳ Nguyên đan là một mạng sống, không phải người thân thì sao nỡ cho không?
Sở Ly cười nói:
- Vậy làm phiền Tưởng huynh rồi!
- Sau này những việc cần đi lại thế này hãy giao cho ta là được.
Tưởng Hòe vỗ ngực cười nói.

Ba ngày sau, vào buổi tối, Sở Ly đang ở trong tiểu đình luyện Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, Tô Như nhẹ nhàng bước tới, nàng mặc áo vàng đào, tôn lên gương mặt trắng ngần không tì vết, nàng bước vào tiểu viện nói:
- Đại công tử về rồi!
Sở Ly đóng hộp xương hổ lại:
- Hoàng thượng đồng ý rồi chứ?
- Không.
Tô Như lắc đầu, bước vào tiểu đình:
- Hoàng thượng bế quan không gặp người ngoài, mời được cung phụng Cấm Cung.
Tuyết Lăng nói:
- Xem ra nhị tiểu thư được cứu rồi.
Sở Ly nhíu mày:
- Có biết nội tình không?
Hắn thầm thở dài, quả nhiên không mời được hoàng thượng!
Tô Như cười nói:
- Ngươi sợ cung phụng Cấm Cung sẽ hại nhị tiểu thư sao?
Sở Ly nói:
- Cũng phải tìm hiểu tu vi, dù sao việc này liên quan tới tính mạng của nhị tiểu thư.
Tô Như nói:
- Yên tâm đi, đại công tử làm việc rất chu đáo, hắn lo lắng cho nhị tiểu thư nhiều, người này tên là Triệu Tử Lai, cao thủ Thiên Ngoại Thiên, tu vi đứng thứ nhất thứ nhì Cấm Cung.
Sở Ly chậm rãi gật đầu:
- Hắn dám chắc mấy phần?
- Chỉ có một nửa.
Tô Như thở dài:
- Có thể thấy là ông ta rất không tình nguyện, nhưng không có cách nào vì hoàng hậu ra lệnh, buộc ông ta phải tới.
Sở Ly nhíu mày:
- Một nửa…
- Không chắc bằng ngươi sao?
Tô Như nói:
- Sở Ly, ngươi từ bỏ ý định đi, đại công tử đương nhiên tin tưởng cung phụng Cấm Cung hơn.
Sở Ly khẽ gật đầu, nếu mình là đại công tử cũng sẽ tin cung phụng Cấm Cung hơn, tu vi của cung phụng này vượt xa mình, đương nhiên đáng tin hơn.
Tô Như xua tay nói:
- Ta đi đây.
Nàng nói xong không đợi Sở Ly nói gì liền nhẹ nhàng ra khỏi tiểu viện, xua tay về phía sau, biến mất khỏi cổng tiểu viện.
Sở Ly gõ nhẹ ngón tay trên bàn đá, tâm trạng rối bời, không thể tĩnh tâm.
Không nằm ngoài dự đoán, hoàng thượng không đồng ý, hoàng hậu phái cao thủ tới coi như đã tận tình tận nghĩa.
Tu vi của cung phụng này không cần mình phải lo lắng, đại công tử không phải kẻ ngu ngốc.
Tuyết Lăng ghé sát lại, nói nhỏ:
- Công tử không yên tâm sao?
Sở Ly lắc đầu.
Tuyết Lăng nói:
- Hắn là cung phụng Cấm Cung.
Sở Ly mỉm cười, lại thở dài.
Hắn tin tưởng mình hơn người khác nhiều, biết rằng lực tinh thần của mình mạnh hơn người thường, khả năng thao tác nội lực cũng hơn người thường, nếu nói mình có sáu phần chắc chắn thì người thường tới ba phần cũng không đạt tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.