Trăng treo trên nền trời, ánh trăng sáng vằng vặc.
Sở Ly ngồi trên một chiếc thuyền. Ánh trăng chiếu sáng mặt hồ gợn sóng lấp lánh, Tuyết Lăng ngồi ở một đầu thuyền.
Sở Ly ngồi xếp bằng, trên gối đặt một chiếc cổ tranh. Bên cạnh có một chiếc chén bạch ngọc, trong chén là rượu ngon màu vàng kim, rượu sóng sánh theo nhịp lắc của thuyền.
- Tưng tưng…
Sở Ly gảy đàn.
Hai hàng lông mày dài của Tuyết Lăng nhíu chặt lại, sắc mặt nhăn nhó, nhẫn nhịn.
Tiếng đàn của Sở Ly thực sự chói tai, không có vần điệu, chắc chắn là chưa được huấn luyện chuyên môn, chỉ tùy ý gảy bừa.
Sở Ly thì tự cảm thấy hài lòng, hắn từng học thư pháp, đan thanh ở trong tự nhưng chưa học gảy đàn. Ban ngày nhìn Tiêu Kỳ gảy đàn, đột nhiên hắn nảy sinh hứng thú. Ánh trăng, nước hồ, mĩ nhân, mĩ tửu, dưới cảnh đẹp như vậy, gảy một khúc nhạc sẽ thật tao nhã biết bao.
Đáng tiếc hắn có thiên tài thế nào đi nữa cũng không gảy được một khúc nhạc hay, âm thanh gảy ra rất chói tai.
Sở Ly mỉm cười, cảm thấy rất thú vị.
Tuyết Lăng thấy rất mất hứng, tiếng ồn thật khó chịu, nàng vội đứng dậy nói:
- Công tử, để ta!
Sở Ly ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Ngươi biết gảy đàn!
- Biết đôi chút.
- Vậy thì được, ngươi gảy.
Sở Ly đẩy đàn đi, giống như có một bàn tay vô hình nâng lấy đàn nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Tuyết Lăng.
Tuyêt Lăng đưa tay đón lấy, thở phào một hơi, cuối cùng tai nàng ta cũng không bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-bao-tong-quan/1827462/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.