Chương trước
Chương sau
Hắn cảm nhận kĩ lưỡng, cây Thiên Linh đang nhanh chóng phát triển, rễ cây từ từ mọc ra, lan ra xung quanh, cuối cùng sẽ kết nối với ba cây kia, đạt tới mức độ khí và rễ sẽ nối liền với nhau, tới khi đó tốc độ sinh trưởng sẽ nhanh hơn nữa.
Ba gốc cây trồng lần lượt ở ba góc đông nam, tây nam, góc sau cùng của sân, tạo thành một hình tam giác cân, cây Thiên Linh trồng ở chính giữa ba cây đó, khoảng cách mười hai mét.
Sở Ly cảm ứng cây Thiên Linh, để nó bắt rễ hoàn toàn chắc cần hai ngày, có khí của ba cây kia hỗ trợ, tốc độ sinh trưởng của nó vượt xa tưởng tượng, trong vòng mười ngày sẽ có thể nảy mầm. Giờ nhìn qua chỉ là một cành cây khô, không có hiện tượng của sự sống.
Tuyết Lăng dọn đồ ăn lên, thi thoảng lại đưa mắt nhìn cành cây khô này lắc đầu, không hiểu Sở Ly đang hì hục làm gì, trồng cây đã đành, đằng này cắm một cành cây khô trên mặt đất, sau đó nhìn ngắm nó như bảo bối, thật kì quặc.
Nàng dọn xong cơm bày lên bàn đá trong tiểu đình, tới bên Sở Ly nói:
- Công tử, có thể ăn cơm rồi!
Sở Ly xua tay.
Hắn đang cảm ứng cây Thiên Linh, đột nhiên phát hiện ra nó không chỉ hấp thu khí của ba cây kia, đồng thời cũng tỏa ra một luồng khí, luồng khí này là linh khí cực kỳ thuần khiết, thuần khiết hơn bất cứ loại linh khí nào mà hắn từng gặp, lan tỏa trong không trung, từ từ tan đi.
Luồng khí này không giống với khí trong người nó, sau khi khí này tan ra, rơi xuống ba cây kia, hắn có thể cảm thấy sức sống của chúng càng thêm mãnh liệt.
Hắn đang say sưa, bỏ mặc thời gian.
Một lát sau, Tuyết Lăng nhìn về tiểu đình, nói khẽ:
- Công tử thức ăn sắp nguội rồi!
Sở Ly ngoái đầu trừng mắt nhìn nàng, Tuyết Lăng cũng nhìn hắn không chịu thua kém, đôi mắt to tròn không hề chớp.
- Ngươi…
Sở Ly thở dài, lắc đầu, đứng dậy phủi tay.
Tuyết Lăng vội vàng bưng thau nước tới, hắn rửa tay xong liền vào trong tiểu đình, ngồi xuống cầm đũa ngọc lên:
- Nếu như ngươi ngủ chưa đủ giấc, trưa có thể ngủ bù.
- Vâng.
Tuyết Lăng đổ thau nước đi, bước vào trong tiểu đình đứng yên bên cạnh hắn, trên người tỏa ra hương thơm mát lạnh.
Sở Ly gắp một miếng rau, đột nhiên nhấp một ngụm rượu, nghĩ tới luồng khí thuần khiết ban nãy, lại nghĩ tới linh khí của cây Thiên Linh thuần khiết hơn nội lực của mình rất nhiều, nếu dùng linh khí của nó tu luyện sẽ tốt hơn nội lực của mình, thậm chí có thể dùng linh khí đó để thuần hóa nội lực bản thân. Nghĩ tới đây, hắn càng thêm vui vẻ, uống một hơi cạn chén bạch ngọc.
Tuyết Lăng nâng hũ rượu lên rót đầy.
- Ôi, gặp đúng bữa rồi!
Tô Như đẩy cửa bước vào, tà áo vàng đào tung bay trong gió, nàng uyển chuyển bước tới tiểu đình, đưa mắt nhìn bàn đá:
- Một bữa ăn thật thịnh soạn!
Sở Ly cười nói:
- Tổng quản ăn cơm chưa?
- Vừa ăn xong thì vội tới đây để xem cây Thiên Linh.
Tô Như xua tay, tới bên cành cây Thiên Linh, cúi người ngắm nghía, nhíu mày nói:
- Sống không vậy?
- Đã sống rồi.
Sở Ly cười nói.
- Mai là có thể nhìn thấy được.
- Không vấn đề gì chứ?
Tô Như quan sát kĩ lưỡng, nhìn tới nhìn lui cũng vẫn là một cành cây khô, không có cảm giác nó đang sống.
Sở Ly đặt chén ngọc và đũa ngọc xuống, tới bên cạnh nàng ta, cười nói:
- Đâu có nhanh như vậy.
- Nói cũng đúng.
Tô Như bật cười, mình nóng vội quá rồi.
Cây Thiên Linh là việc quan trọng, nếu như sống thật sẽ tăng tốc độ trưởng thành cho linh dược, tiểu thư sẽ tu luyện nhanh hơn, điều này có liên quan tới địa vị của cả Ngọc Kỳ đảo.
Nàng đứng dậy tới bên tiểu đình, xua tay nói:
- Ngươi cứ ăn tiếp đi.
Tuyết Lăng bước tới hành lễ, Sở Ly về lại tiểu đình, ngồi xuống tiếp tục ăn uống:
- Tổng quản, ta có một việc không hiểu.
- Ngươi còn có gì không hiểu?
Tô Như cười nói.
Tuyết Lăng bước ra khỏi tiểu đình, trà nhanh chóng được bưng lên, Tô Như đón lấy nhấp một ngụm:
- Nói đi.
Sở Ly nói:
- Tiêu cô cô ít tuổi hay là tu vi thâm hậu nên nhìn trẻ như vậy?
- Cô cô của tiểu thư lớn hơn tiểu thư mười tuổi.
- Xem ra là do tu luyện thành công.
Sở Ly nói, Tiêu Nguyệt Linh nhìn qua chạc tuổi Tiêu Kỳ, không chỉ giống về tướng mạo mà còn cả khí chất.
- Ừ, Tiêu cô cô là kì tài tu luyện, không thua kém tiểu thư.
- Không biết cô cô theo phái nào?
Tô Như liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi hỏi cái này làm gì?
- Ta biết Tiêu cô cô đạt cảnh giới Thiên Ngoại Thiên, nếu trong Quốc Công Phủ sẽ không thể đạt được, nhất định phải theo phái khác, đúng vậy không?
- Xem ra ngươi cũng biết về việc lịch luyện.
Tô Như gật đầu nói:
- Tuy nhiên cái này không thích hợp với Tiêu cô cô, nói chung đây là một bí mật tuyệt mật, ngươi không biết thì tốt hơn.
Sở Ly hiếu kỳ nhìn nàng ta.
Tô Như lắc đầu.
- Nếu đã là bí mật tuyệt mật thì không phải là lịch luyện, cũng không phải kì ngộ, …lẽ nào Tiêu cô cô từ nhỏ đã theo môn phái nào đó? Ít tuổi đã đạt tới cảnh giới tông sư Thiên Ngoại Thiên, nhất định là một danh môn đại phái, chắc là tứ đại tông phái, không thể nào là Đại Lôi Âm Tự và Kim Cang Tự, Thanh Lộc Nhai và Tử Vân Sơn, …đạo bào trên người Tiêu cô cô là Thanh Lộc Nhai sao?
Tô Như liếc nhìn hắn, nói:
- Ngươi thông minh đấy!
Sở Ly thấy nàng ta không phủ nhận, ngẫm nghĩ gật đầu.
Quốc Công Phủ là kẻ địch với các tông phái võ lâm, Quốc Công Phủ là lưỡi kiếm hoàng thất sử dụng để trấn áp tông phái võ lâm, nếu như cấu kết với nhau, hoàng thất chắc chắn sẽ nổi giận, Quốc Công Phủ sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Sở Ly nhíu mày:
- Nước cờ này…
Hắn lắc đầu, đây không phải là nước cờ hay, hoàng thất sao có thể không biết, Dật Quốc Công Phủ chắc chắn sẽ bị nghi kỵ, thậm chí bị hoàng thất phạt nặng.
- Đây cũng là một việc bất đắc dĩ.
Tô Như thở dài:
- Tính cách của Tiêu cô cô không giống với tiểu thư, từ nhỏ đã vô cùng độc lập, khi đó lão tổ tông lại rất chiều chuộng, không ai dám nói gì, cô cô trốn khỏi Quốc Công Phủ, hóa thân thành một người bình thường, kết quả là cơ duyên trùng hợp nên bái vào Thanh Lộc Nhai.
Truyện được dịch trực- t-iếp tại -iR-EAD
Sở Ly lắc đầu, việc làm này của Tiêu Nguyệt Linh không khác gì đem Quốc Công Phủ đặt lên lửa nướng.
- Lão tổ tông tuyên bố cô cô đã chết.
Tô Như thở dài:
- Khi đó việc này rất ồn ào, cô cô có rất nhiều người theo đuổi, bao gồm cả đệ đệ của Lục Quốc Công Phủ Nhân Quốc Công.
- Sau đó thì sao?
Tô Như nói:
- Cô cô vốn tên là Tiêu Minh Huệ, sau khi vào Thanh Lộc Nhai thì đổi tên thành Tiêu Nguyệt Linh, từ đó không sửa lại nữa, không tự nhận là người Quốc Công Phủ, nói rằng Tiêu Minh Huệ đã chết.
- Tiêu Minh Huệ…
Sở Ly ngẫm nghĩ một lát:
- Quận chủ của Nhân Quốc Công Phủ là Lục Ngọc Dung?
Lần trước bị Nhân Quốc Công Phủ thích sát, khi trở về hắn đã tìm hiểu một lượt về Nhân Quốc Công Phủ, được biết người sai người tập kích bọn họ rất có thể là Lục Ngọc Dung, quận chủ kiệt suất của Nhân Quốc Công Phủ, là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh.
Tô Như nói:
- Phụ thân của Lục Ngọc Dung không liên quan gì với cô cô cả.
Sở Ly bán tín bán nghi.
Tô Như liếc nhìn hắn, nói:
- Những việc này ngươi biết làm gì, chỉ có hại không có lợi.
Sở Ly mỉm cười, uống cạn chén bạch ngọc.
Tuyết Lăng lại bê hũ rượu giúp hắn rót đầy, sau đó đặt hũ rượu xuống đựng lặng yên phía sau hắn.
Tô Như thở dài:
- Phụ thân của Lục Ngọc Dung khi đó thường bế quan khổ luyện, ả ta được thúc thúc chăm sóc, kết quả thúc thúc của ả ta say mê cô cô, nghe nói cô cô đã chết nên buồn bã mà qua đời.
Sở Ly sững sờ.
- Khi đó hai Quốc Công Phủ vẫn chưa là kẻ thù của nhau, sau khi thúc thúc của Lục Ngọc Dung chết mới thành kẻ thù!
- Lục Ngọc Dung không đi giết Tiêu cô cô chứ?
Lục Ngọc Dung chỉ hận, không hành động, sau này tin cô cô còn sống bị tiết lộ, ả ta mới bắt đầu báo thù, cô cô là người thúc thúc của ả si mê, cũng là người bị hại, Lục Ngọc Dung cảm thấy tất cả đều là lỗi của phủ chúng ta, tuyên bố cô cô chết để qua mặt người đời, bo bo giữ mình.
- Nghĩ vậy cũng khó trách.
- Ôi… hai phủ trở thành kẻ thù của nhau, oán thù càng ngày càng sâu sắc.
Tô Như lắc đầu:
- Nhân Quốc Công Phủ dưới sự quản lý của ả ta càng ngày càng mạnh!...Giờ ngươi đã biết rồi, có cảm giác gì không?
Sở Ly lắc đầu, đúng là không còn gì để nói.
Hắn uống một hơi sau đó trầm ngâm nói:
- Việc của Tiêu cô cô hoàng thất có biết không:
- Nhân Quốc Công Phủ đã biết chuyện, hoàng thất lẽ nào không biết?
Tô Như bĩu môi:
- Vì thế phủ chúng ta mới bị lạnh nhạt, nếu không sao có thể bị Nhân Quốc Công Phủ đè đầu cưỡi cổ chứ!
- Mẫu thân của tiểu thư thì sao?
Sở Ly nói:
- Hình như cũng là đệ tử Thanh Lộc Nhai?
- Việc ngày ngươi cũng biết?
- Tiêu cô cô không phải xưng là sư muội sao?
- Đúng, phu nhân cũng là đệ tử Thanh Lộc Nhai.
Sở Ly lắc đầu cười khổ, hoàng thất không kiêng kị Dật Quốc Công Phủ thì còn kiêng kị ai?
- Đây cũng là điều trùng hợp.
Tô Như lắc đầu:
- Lão gia khi xưa giấu giếm thân phận hành tẩu võ lâm, gặp gỡ với phu nhân, trúng tiếng sét ái tình.
- Sau đó thì sao?
Sở Ly nhíu mày:
- Lẽ nào phu nhân vào phủ sao?
- Không có.
Tô Như rầu rĩ nói:
- Sau khi phu nhân biết thân phận của lão gia, chủ động rời đi, lúc đó phu nhân đã mang thai, khi sinh tiểu thư đã qua đời vì khó sinh, tiểu thư được đưa về phủ, do lão tổ tông một tay nuôi lớn.
Sở Ly thở dài, nghe tới đây hắn có thể đoán được cảnh ngộ của Tiêu Kỳ, rất có thể không được lòng phụ thân, lão tổ tông đã qua đời nhiều năm, nàng sống cũng không dễ dàng gì.
- Cũng may hai vị công tử và nhị tiểu thư quan hệ thân thiết với tiểu thư.
Tô Như mỉm cười:
- Tiểu thư cũng coi là may mắn.
- Đúng vậy…
Sở Ly gật đầu.
Quy tắc của thế giới này là con trưởng sẽ kế nghiệp, đại công tử sẽ kế thừa Quốc Công Phủ, tứ công tử cũng không có quyền kế thừa, đừng nói tới các tiểu thư, huống hồ bên trên còn có một nhị tiểu thư, Tiêu Kỳ là tam tiểu thư.
Mối quan hệ xã giao của hắn rất nhỏ hẹp, hiện tại chưa từng gặp đại công tử, tứ công tử và nhị tiểu thư, chỉ nghe qua những thông tin về họ, đại công tử Tiêu Thiết Ưng anh minh thần võ, quốc công bế quan tu luyện, mọi việc trong phủ đều do đại công tử cai quản, là chủ nhân của Quốc Công Phủ.
Tứ công tử Tiêu Bạch Hạc tư chất cực tốt, không màng thế sự chỉ luyện võ công, nghe nói đã ra khỏi phủ đi ngao du, đệ tử Quốc Công Phủ đều sẽ vào võ lâm lịch luyện, muốn đối đầu với võ lâm thì phải hiểu võ lâm.
Nhị tiểu thư Tiêu Thi không biết võ công nhưng vô cùng xinh đẹp, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân Đại Quý, đáng tiếc bình thường không rời khỏi Ngọc Thi đảo, cho dù có ra khỏi đảo cũng đeo mạng che mặt.
Tam tiểu thư Tiêu Kỳ thông minh hơn người, giúp đại công tử xử lý công việc trong phủ, là trở thủ đắc lực của hắn.
- Vậy võ công tiểu thư tu luyện không phải là võ học Thanh Lộc Nhai?
- Đương nhiên không phải!
Tô Như lắc đầu nói:
- Là thượng cổ kỳ học phu nhân bất ngờ có được, tuy nhiên tu luyện rất khó, nếu không phải có Tử Minh Hoa, tiểu thư còn phải khổ sở nhiều, có Tử Minh Hoa tu luyện cũng dễ dàng hơn!
Sở Ly ngẫm nghĩ gật đầu.
Tô Như liếc nhìn hắn, nói:
- Ngươi tò mò vậy không tốt đâu!
Sở Ly cười nói:
- Biết những việc này khi làm việc cũng thoải mái hơn, không biết gì, tư tưởng không thông suốt, làm gì cũng sẽ rất gò bó.
- Tốt nhất là chôn chặt trong bụng.
Tô Như quay đầu trừng mắt nhìn Tuyết Lăng, Tuyết Lăng vội vàng lùi một bước.
Sở Ly cười nói:
- Tiểu thư còn muốn trồng linh thảo gì nữa?
- Còn có mấy loại linh thảo nữa, đều rất khó trồng và lớn rất chậm.
Tô Như nói:
- Ta đang tìm kiếm hạt giống, mấy ngày nữa sẽ đưa tới!
Sở Ly gật đầu.
- Kim Cang Độ Ách Thần Công của ngươi luyện tới đâu rồi?
- Tiến triển khá chậm!
Sở Ly lắc đầu:
- Ta thấy cách tu luyện có vấn đề, cần sửa lại.
- Đừng vội, Kim Cang Độ Ách Thần Công cần luyện cả đời!
Tô Như đứng dậy xua tay, nói:
- Được rồi, ngươi không cần tiễn nữa, mau ăn cơm đi, nguội hết rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.