Hai người rời khỏi Quan Tinh Lâu, Sở Ly thấy Tô Như ủ dột, không vui liền cười nói:
- Tổng quản, ta ở lại trong phủ bọn họ sẽ chẳng làm gì được ta!
- Lẽ nào trốn cả đời ở trong phủ?
Tô Như nói:
- Mặc dù ngươi chỉ là một thị vệ.
- Qua một thời gian nữa, khi sóng yên bể lặng là ổn, Đại Lôi Âm Tự rất bận, không thể nào cứ truy sát ta mãi!
- Vậy thì ngươi nghĩ sai rồi!
Tô Như nhíu mày nói:
- Những tên hòa thượng này là đám đầu đá, một khi đã nhận định một việc nào đó nếu không đạt được mục đích sẽ không buông xuôi, người bọn họ muốn truy sát không ai có thể bình an vô sự, ngươi không được mất cảnh giác, tuyệt đối không được ra khỏi phủ!
- Trong thành cũng không sao chứ?
- Trong thành chắc không sao.
Tô Như do dự một lát rồi nói:
- Dù sao họ cũng có phần kiêng nể, bình thường sẽ không gây sự ở trong thành, nhưng tốt nhất là cứ ở trong phủ.
- Vậy thì được…
Sở Ly cười nói.
Tô Như than thở, nói:
- Ngươi đấy… thật giỏi gây chuyện, dây dưa với Đại Lôi Âm Tự, đúng là một phiền phức lớn!
Sở Ly xòe tay:
- Cũng không còn cách nào khác, gặp chuyện bất bình muốn rút đao tương trợ, không tiêu diệt Mãnh Hổ trại ta sẽ thấy có tội với lương tâm!
- Đi thôi!
Tô Như cũng không biết nên nói sao nữa, hắn đúng là đã làm một việc tốt, nhưng thường thì người tốt không được báo đáp, thế gian này bất rất công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-bao-tong-quan/1827311/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.